Vọng Dư Tuyết

Chương 15: Mật đàm



Chuyển ngữ: Naomi.

Sau khi Diệp Du vạch tội xong, trên triều đường trong phút chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, rõ ràng chỉ vài giây tĩnh lặng, lại như kéo dài đến mười mấy năm. Những cảm xúc thấp thỏm, bất an, hoang mang bao trùm trong lòng mọi người, các đại thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đến thở mạnh cũng không dám.

Hai người nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhất, chính là Thôi Cẩm Chi và người đang ở trung tâm của dư luận, Thủ phụ Tiết Thành Ích.

Hoàng đế ngồi trên cao, sắc mặt u ám. Ngài im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lạnh lùng cất lời: “Thủ phụ đại nhân có dị nghị gì đối với tấu chương Ngự sử đài vạch tội người nhà Tiết gia hay không?”

Gương mặt đầy nếp nhăn của Tiết Thành Ích vẫn bình thản: “Muốn gán tội, sợ gì không có cớ?”

Lệnh Hòa Đế bị vẻ mặt bình tĩnh của lão ta chọc giận, ngài cao giọng: “Hay! Hay cho một câu muốn gán tội!”

Ngài đưa tay hất mạnh tấu chương trên tay Lý công công xuống đất, gân xanh nổi lên: “Trên này ghi chép đầy đủ chứng cứ phạm tội của chúng, khanh muốn nói Ngự sử đài của trẫm đã vu khống người nhà của khanh sao?!”

Tiết Hoài Trung ngẩng phắt đầu lên, ông ta vừa định biện bạch đã bị Tiết Thành Ích dùng ánh mắt nghiêm khắc ép xuống.

Lão ta vẫn trả lời cực kỳ thong dong: “Nếu đã vậy, thần chỉ có thể tạm thời từ bỏ chức vụ, chờ đợi phán quyết của Đình úy phủ.”

Nói xong, lão ta nặng nề dập đầu, rồi thẳng lưng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới chân Lệnh Hòa Đế, từng chữ từng câu nói: “Thần hỏi lòng không thẹn, bao năm qua một lòng trung thành với Bệ hạ, cúc cung tận tụy vì Đại Yến, nay lại bị kẻ gian che mắt hãm hại.”

“Nhưng thần tin, Bệ hạ là bậc minh đức thiên tử trăm năm khó gặp, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho thần.”

Ánh mắt âm trầm của Lệnh Hòa Đế đảo qua đảo lại quan sát Tiết Thành Ích, nhìn từ trên cao xuống một lúc lâu, cuối cùng cũng cất lời:

“Nội các Thủ phụ Tiết Thành Ích và gia tộc Tiết thị tạm thời từ bỏ quan chức, lệnh cho đóng cửa chờ xét xử, trước khi chưa tra rõ, không được rời khỏi phủ.”

Lại nhìn về phía các đại thần: “Vụ án này giao cho Đình úy phủ và Đại lý tự cùng nhau xét xử, nhất định phải tra ra ngọn ngành cho trẫm!”

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc bãi triều, các vị quan viên đầu nặng chân nhẹ tản ra ngoài. Có người thì mặt mày xanh xao trong lòng hoảng hốt, đoán rằng chuyện này nhất định sẽ liên lụy đến bản thân, mà có người thì trong lòng lại thấy khoan khoái, bước chân nhẹ nhàng.

Ngự sử đại phu Diệp Du đang vô cùng đắc ý đi sau vài bước, rơi lại sau cùng với Thôi Cẩm Chi. Trước tiên ông ấy chắp tay với nàng một cái, sau đó giọng điệu vui vẻ: “Chứng cứ vạch tội gia tộc Tiết thị hôm nay phải đa tạ Thừa tướng nhiều.”

Thôi Cẩm Chi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Diệp lão nói quá lời, Cẩm Chi chẳng qua chỉ nhắc nhở Ngự sử đài đôi lời.”

“Nếu không phải Thừa tướng nhìn ra Bệ hạ sớm đã có ý trừ bỏ Tiết thị, Ngự sử đài hôm nay làm sao dám vạch tội?”

Ý định trừ bỏ Tiết thị? Vị thiên tử của chúng ta e là còn chưa dám nghĩ đến việc này, chỉ là thế lực Tiết gia quá lớn, con cháu thế gia lại nhiều người giữ chức trong triều, Hoàng đế dần nảy sinh lòng cảnh giác mà thôi.

“Thôi đại nhân, Diệp đại nhân, xin dừng bước!”

Khóe môi Thôi Cẩm Chi khẽ nhếch lên một đường cong, nàng đi chậm như vậy, không phải là để trò chuyện với Diệp Du, mà là chờ Hoàng đế triệu kiến.

Lý công công vội vàng đuổi theo, thở hổn hển: “Hai… hai vị đại nhân dừng bước! Hoàng thượng có khẩu dụ, mời hai vị đại nhân đến Chính Sự Đường nghị sự!”

Hai người theo Lý công công đi về phía Chính Sự Đường, trong lúc trầm mặc đã đến trước cửa. Lý công công cúi người nghiêng mình đẩy cửa cho hai người Thôi Cẩm Chi: “Hai vị đại nhân, mời.”

Khi Thôi Cẩm Chi cùng Diệp Du bước vào, đã thấy Lệnh Hòa Đế đang ngồi trước án thư, sắc mặt nghiêm trọng nhìn tập tấu chương vừa được dâng lên trong triều, trên chiếc ghế gỗ đàn hương phía dưới đã có một người ngồi, nhìn kỹ lại chính là Đại lý tự khanh Phó Hòa Đồng. Thấy hai người họ, ông ta khẽ gật đầu.

Thừa tướng và Diệp Du trước tiên tiến lên một bước, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”

Lệnh Hòa Đế không ngẩng đầu, chỉ xua tay: “Ban tọa.”

Thôi Cẩm Chi cúi đầu cụp mắt, nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ được ban.

Cuối cùng cũng xem xong mấy bản tấu chương, Lệnh Hòa Đế ngẩng đầu nhìn ba người phía dưới, khẽ cất tiếng hỏi: “Chư vị ái khanh có ý kiến gì về việc này?”

Phó Hòa Đồng không hề nhúc nhích, như thể không nghe thấy lời của Lệnh Hòa Đế, Thôi Cẩm Chi chỉ khoanh tay áo ngồi đó, bộ dạng ung dung tự tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Du trong bụng thầm mắng hai người này, ông ấy chắp tay nghiêm mặt nói: “Những bản tấu chương được dâng lên hôm nay đều do Ngự sử đài tra xét thu thập, tuyệt đối không phải là nghe tin đồn mà báo cáo.”

Trên mặt Lệnh Hòa Đế không nhìn ra vui giận, ngài trầm ngâm một hồi lâu, mới hừ lạnh: “Thủ phụ hôm nay trên triều nói những lời vô cùng khẩn thiết, giống như có người đổ oan cho lão ta vậy.”

Thôi Cẩm Chi lạnh nhạt nhìn một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Những người nhà Tiết gia được ghi trong những chứng cứ tội trạng này rải rác khắp kinh thành, tứ tán khắp nơi, có người thậm chí còn ở tận quận huyện xa xôi.”

“Nếu Đại lý tự tra xét, quy tội đến đầu Thủ phụ đại nhân nhiều nhất cũng chỉ là tội quản giáo không nghiêm, sơ suất mà thôi.”

Hai người còn lại đồng loạt nín thở, sắc mặt của Lệnh Hòa Đế cũng theo lời nói của Thôi Cẩm Chi mà dần dần chùng xuống. Ngài gõ lên án thư, hồi lâu sau bỗng bật cười: “Nói như vậy, trẫm còn chưa động được đến lão ta sao?”

“Thế lực Tiết gia lớn mạnh, gốc rễ chằng chịt, bất kể là trên triều đình hay trong quân đội đều có người nhà của họ.”

Thôi Cẩm Chi vẫn không vội không hoảng: “Bệ hạ vốn là bậc quân vương nhân đức, lại để họ từng bước một bành trướng dã tâm, lên ngôi mấy năm nay lại phải chịu đựng sự kiềm chế của Tiết gia khắp nơi.”

Lời vừa thốt ra, không khí lập tức ngưng trọng. Diệp Du và Phó Hòa Đồng đồng loạt biến sắc, lập tức đứng dậy quỳ xuống.

Thừa tướng trong lòng bực bội “chậc” một tiếng, cũng theo đó hành lễ quỳ lạy.

Lệnh Hòa Đế không mở miệng, sắc mặt u ám, đầu ngón tay không ngừng xoa xoa cái chặn giấy trên bàn, im lặng ròng rã một khắc đồng hồ, mới mở miệng: “Vậy theo ý Thừa tướng thì sao?”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng khiến người ta nghe ra được sát khí không thể xem thường.

Thôi Cẩm Chi chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Tiết gia chưa thể động vào.”

“Tiết thị nhiều năm qua đã dần dần cài cắm vô số con cháu trong triều đình, một khi điều tra triệt để, tất sẽ vì một sợi tóc mà lay động toàn thân. Huống hồ Thủ phụ nắm giữ Nội các, nếu đột ngột đình chức, nhất thời tất sẽ hỗn loạn không ngừng.”

Lệnh Hòa Đế cười lạnh nhìn nàng: “Ý của ái khanh là trẫm còn phải dung túng cho một đám người ngang ngược lấn át vua, coi thường vương pháp hay sao?”

“Thần không có ý này.” Thôi Cẩm Chi mỉm cười: “Làm suy yếu Tiết gia là việc quan trọng nhất. Phải điều tra triệt để theo chứng cứ tội trạng mà Diệp đại nhân đã dâng lên, tuyệt không dung túng. Tiết Vi - con trai của Tiết tướng quân, e là cũng không giữ được mạng.”

“Dù Tiết gia tay mắt thông thiên, đen cũng có thể nói thành trắng, nhưng làm sao có thể che mắt được đám đông. Tiết Vi phải chết. Còn phải c.h.é.m đầu ở ngoài Ngọ Môn, nói cho bá tánh thiên hạ biết kẻ dám lăng nhục kẻ yếu, ngang ngược vô pháp, kết cục chỉ có một con đường chết.”

“Càng có thể lấy đó để chỉnh đốn, chấn hưng pháp luật kỷ cương.”

Trên mặt ba người còn lại đã lộ vẻ trầm tư, Thôi Cẩm Chi nâng chén trà, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh Sư Phong do địa phương tiến cống, làm dịu đi cơn khô rát trong cổ họng, trong lòng thầm khen một tiếng trà ngon, lại tiếp tục nói.

“Các chi nhánh của Tiết gia và các quan viên cùng phe phái không thể chạy thoát, nhưng Thủ phụ còn chưa thể động đến, dù sao…”

Nàng cười như không cười, nhẹ giọng nói ra những lời khiến người ta không rét mà run.

“Dù sao trong tay Xa kỵ Đại tướng quân Tiết Hoài Trung, còn nắm giữ hai mươi vạn binh quyền.”

----------------------------------------------------

“Thôi đại nhân thật là… sắp làm thân già này sợ rụng xương mất.”

Diệp Du cùng hai người chậm rãi đi dọc theo con đường cung điện hẹp dài, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Phó Hòa Đồng cũng theo đó cười khan hai tiếng: “Nghé con mới sinh không sợ hổ…”

Thừa tướng đại nhân khoan thai bước về phía trước, thân hình thon dài thẳng tắp, từng cử chỉ đều toát ra vẻ thanh nhã. Nghe vậy, nàng cười ôn hòa: “Diệp lão vạch tội bách quan, chấn chỉnh kỷ cương, cũng biết sợ à?”

“Cơn giận của thiên tử, có thể khiến m.á.u chảy ngàn dặm. Lão thần làm sao không sợ?”

Thôi Cẩm Chi mỉm cười sờ sờ chóp mũi: “Cẩm Chi nói lời ngay khó nghe, Bệ hạ anh minh thánh triết, đương nhiên sẽ không trách tội.”

Ba người nói chuyện, bất giác đã ra đến cửa cung. Xe ngựa của các nhà đã sớm chờ sẵn bên ngoài, họ dừng bước, từ biệt nhau, rồi mỗi người một ngả về phủ.