Vọng Dư Tuyết

Chương 3:



Chuyển ngữ: Naomi.

Giờ Mão sáng sớm hôm sau, các đại thần mặc triều phục vừa mới tan triều bước ra từ Kim Loan Điện, gió lạnh buốt xương thổi đến khiến các đại thần run cầm cập.

Lúc này, một cỗ kiệu nhỏ lướt qua đám người đã lạnh đến tê cóng, đội gió tuyết đi về phía cung điện của Tứ hoàng tử.

Các đại thần thầm mắng trong bụng, vừa định lên tiếng chỉ trích kẻ vô lễ trong kiệu, thì chợt nhớ ra Đại Yến hiện nay, ngoài Thôi Cẩm Chi - Thôi Thừa tướng ra, còn ai có được ân huệ này nữa chứ?

Họ lập tức im bặt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi xì xào, nếu nói người được lòng Thánh thượng nhất, đương nhiên là vị Thừa tướng đại nhân này rồi, chỉ là hôm nay sao Lệnh Hòa Đế lại chỉ định Thừa tướng làm lão sư cho vị Tứ hoàng tử ít được sủng ái nhất vậy.

Lẽ nào vị Tứ hoàng tử không chút tiếng tăm này cũng được Hoàng đế liệt vào danh sách ứng viên trữ quân tương lai?

Lúc này Lệnh Hòa Đế còn chưa biết rằng, ngài chỉ qua loa đồng ý với đề nghị của Thôi Cẩm Chi đã lặng lẽ khiến những lão hồ ly giảo hoạt như đã tu luyện ngàn năm này phải thầm thì bàn tán, lặng lẽ chuyển một phần sự chú ý của họ sang Kỳ Hựu.

Mà trong kiệu, Thôi Cẩm Chi đang ôm một chiếc lò sưởi tay nạm vàng chạm hoa, khẽ ho khan hai tiếng, đôi môi có chút tái nhợt khiến người ta không khỏi xót xa.

Trong lòng nhân vật như ngọc này đang suy tính cục diện hiện tại.

Năm đó khi nàng chưa tiến vào thế giới này, Đại tướng quân Cố Đằng đã thảo phạt, công phá các bộ lạc Man di. Thủ lĩnh Man tộc dẫn các bộ lạc quy thuận Đại Yến, không chỉ dời cả tộc từ Tây Bắc đến Nam Chiếu, mà để tỏ thành ý, còn dâng lên Thần nữ của Man tộc.

Sau khi Thần nữ Tát Nhân nhập cung đã nhân được sủng ái tột bậc. Lệnh Hòa Đế vốn ngu muội, lại càng hao tổn vô số của cải vật lực để xây cho nàng một tòa Vọng Thư Cung. Sau khi Tát Nhân mang thai, Lệnh Hòa Đế ban danh hiệu là Thường Hy phu nhân, ý chỉ "Nguyệt Thần", một thời phong quang vô hạn.

Kỳ lạ thay, không lâu sau khi Thường Hy phu nhân hạ sinh Tứ hoàng tử, lại đột nhiên phát điên. Nàng hễ thấy người là cắn, cảm xúc cực kỳ bất ổn, nếu có ai cố ép khống chế, nàng sẽ run rẩy gào khóc thảm thiết, ngay cả cốt nhục của mình cũng không nhận ra.

Khi Lệnh Hòa Đế nhìn thấy một kẻ điên loạn không còn tỉnh táo, nhìn thấy ngài chỉ biết đánh đá, ngài im lặng nhìn nàng hồi lâu rồi quay người bỏ đi. Lần này bỏ đi, đã định đoạt số phận của Thường Hy phu nhân từng được thánh sủng ngập trời, nàng trở thành một phế phi trong lãnh cung mặc người chà đạp, từ đó không còn ai đoái hoài.

Còn Kỳ Hựu cũng chỉ có thể trốn trong lãnh cung, sống nương tựa vào mẫu phi đã sớm điên dại.

Đợi đến khi y ăn đủ cơm thừa canh cặn, cẩn thận dè dặt lớn đến tám tuổi, Thường Hy phu nhân đột nhiên tự vẫn.

Lệnh Hòa Đế vốn đã nhiều năm không gặp Thường Hy phu nhân, nay nàng tự sát mà chết, càng phạm vào điều đại kỵ của ngài. Chỉ là trẻ nhỏ vô tội, nếu Thường Hy đã chết, ngài bèn cho Kỳ Hựu dời ra ngoài rồi không hỏi han đến nữa.

Trong bốn năm sau đó, một Tứ hoàng tử không được thấy thánh nhan, đương nhiên…

"Đại nhân, đã đến Trọng Hoa cung rồi ạ."

Người khiêng kiệu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thôi Cẩm Chi, cung kính vén rèm kiệu lên cho nàng.

Ngoài cửa cung, Tứ hoàng tử đã đứng chờ từ lâu. Đôi mắt ươn ướt của thiếu niên nhìn chằm chằm Thôi Cẩm Chi, mang theo vài phần hân hoan và ngưỡng mộ, y hành lễ: "Xin ra mắt lão sư."

Thôi Cẩm Chi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của thiếu niên, nét mặt càng thêm dịu dàng. Bất kể vị Tứ hoàng tử này là đang giả heo ăn thịt hổ, hay thật sự bất lực đáng thương như vẻ ngoài của y, đối với nàng mà nói…

Đều như nhau cả.

Ván cờ đã lặng lẽ bày ra, người cầm cờ liệu còn để tâm quân cờ trong tay mình có hình dạng ra sao?

Điều duy nhất cần cảnh giác, chính là đừng lặp lại sai lầm của kiếp trước, dễ dàng giao ra quyền lực trong tay.

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu niên, đi về phía thư phòng.

"Từ hôm nay trở đi, sẽ do thần dạy dỗ nội dung học tập của Điện hạ."

"Thi thư, lễ đức, quân vụ, sách luận..." Thôi Cẩm Chi ngừng lại, nuốt xuống bốn chữ "đế vương chi thuật", rồi nói tiếp: "Chỉ cần là điều thần biết, nhất định sẽ dốc lòng truyền dạy."

Thiếu niên gầy yếu ngồi trên chiếc ghế rộng lớn trong thư phòng, căng thẳng nắm góc áo, ngượng ngùng e dè đối mặt với Thừa tướng.

Thôi Cẩm Chi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, sau đó rút ra một cuốn Bách Gia Tính*, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất dạy Tứ hoàng tử nhận mặt chữ.

[*] Bách gia tính (百家姓) là một cuốn sách cổ của Trung Quốc, liệt kê các họ phổ biến, được dùng như một tài liệu học vỡ lòng cho trẻ em, tương tự như Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn.

Nghe nói vị Tứ hoàng tử này học vỡ lòng rất muộn, không giỏi văn học kinh sử, vậy thì nàng chỉ có thể dạy lại từ đầu, nghĩ lại vị mẫu phi Man tộc của y chắc cũng không hiểu nhiều về văn hóa của người Hán.

Bạo quân Kỳ Hựu g.i.ế.c người như ngóe ở kiếp trước trầm mặc.

...Bách Gia Tính?

Bách Gia Tính!!

Y nhục nhã nhìn chằm chằm cuốn sách trước mặt, nhất thời không nói nên lời.

Thôi Cẩm Chi phát hiện thiếu niên ngồi trước bàn không chịu lên tiếng, nàng dừng lại, ôn hòa nhìn y: "Điện hạ, có cần thần giảng lại một lần nữa không?"

Kỳ Hựu nhìn đôi mắt dịu dàng đong đầy ý cười trước mặt, lẽ nào Thừa tướng đại nhân đã phát hiện ra điều gì, mượn cớ này để thăm dò y?

Thiếu niên nhìn chằm chằm người trước mặt, như muốn nhìn thấu điều gì đó từ trong mắt nàng. Khóe môi Thôi Cẩm Chi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Kỳ Hựu, nàng không thúc giục, cũng không hề biểu lộ chút thiếu kiên nhẫn nào.

Đối mặt hồi lâu, Kỳ Hựu chủ động cụp mắt xuống trước. Đúng vậy, từ khi sinh ra y đã ở trong lãnh cung, mẫu phi điên điên khùng khùng, ngay cả miếng ăn hàng ngày còn là vấn đề, thì làm sao có người dạy y biết chữ được chứ?

Y nhẫn nhục chịu đựng cầm cuốn sách vỡ lòng trước mặt, bắt đầu nhận mặt chữ, giữa chừng còn phải giả vờ không biết để tránh bị Thôi Cẩm Chi nghi ngờ.

"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương..."

Thừa tướng mặc bộ cẩm bào màu tím thêu tiên hạc, khí chất thanh tao, ôn nhuận đoan chính, bàn tay thon dài trắng nõn cầm sách, thấy đệ tử của mình chăm chỉ như vậy, nàng âm thầm gật đầu hài lòng.

Thôi Cẩm Chi cứ thế dạy y đọc sách vỡ lòng suốt bảy tám ngày, từ Bách Gia Tính đến Đệ Tử Quy, rồi đến Thiên Tự Văn, mỗi ngày còn phải luyện viết ba mươi bài chữ lớn.

Thừa tướng là thần đồng trăm năm khó gặp, vừa đến tuổi nhược quán đã đứng trên vạn người, ngay cả việc dạy dỗ đệ tử cũng nghiêm khắc hơn các lão sư bình thường rất nhiều.

Khoảng thời gian này, Kỳ Hựu sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, y vừa phải giả vờ không biết chữ, lại phải đúng lúc thể hiện mình đã học được. Nét chữ đẹp mà Kỳ Hựu luyện được ở kiếp trước hoàn toàn không có đất dụng võ. Để tránh lộ tẩy, mỗi ngày y đều viết như quỷ vẽ bùa, khiến vị Thừa tướng thiên tài này phải nhíu chặt mày, tay nàng vừa nhấc lên, lại cộng thêm hai mươi bài chữ lớn nữa.

Kỳ Hựu đang cầm bút mô phỏng lại chữ của Thôi Cẩm Chi, nét chữ của Thừa tướng cứng cáp mạnh mẽ, như mũi dùi vạch trên cát.

Người ta thường nói nét chữ nết người, Kỳ Hựu ngẩng đầu nhìn lướt qua vị Thừa tướng tay cầm sách đang ngồi bên cửa sổ, không thể không thừa nhận, vị lão sư này của y quả thực tài hoa xuất chúng.

Y vừa định thu hồi tầm mắt, bất ngờ đối diện với một đôi mắt ngập tràn ý cười.

Thôi Cẩm Chi rút từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn gấm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Kỳ Hựu, nghi hoặc hỏi: "Điện hạ nóng sao?"

Thiếu niên cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh lướt qua trán mình, đỏ mặt nói: "Ta nghe nói lão sư sợ lạnh..."

Thôi Cẩm Chi kinh ngạc nhìn bốn năm chậu than đang cháy trong phòng, trong lòng hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là một nhân viên bảo trì của Cục Quản lý Thời không, nàng đã hoàn thành vô số nhiệm vụ ở các tiểu thế giới, và nhiệm vụ cuối cùng, chính là bồi dưỡng ra một vị đế vương phù hợp với thế giới nơi bách tính lầm than này.

Không cầu công danh muôn đời, dù chỉ là giữ gìn được cơ nghiệp, cũng còn hơn cảnh xác chất đầy đồng mà nàng thấy khi mới đến thế giới này.

Nhưng nhiệm vụ cuối cùng nào có đơn giản như vậy. Để tăng độ khó, hệ thống đã cố tình ban cho nàng một cơ thể ốm yếu bệnh tật, nóng không được mà lạnh cũng không xong.

Hễ mệt mỏi quá độ, hôn mê mười ngày nửa tháng là chuyện nhỏ, nhưng nàng lại cố tình làm cái công việc cúc cung tận tụy, thức khuya dậy sớm.

Giờ phút này, Thôi Cẩm Chi mới cảm nhận được đầu ngón tay mình ấm áp, nàng nhìn dáng vẻ quật cường mà nghiêm túc của thiếu niên, ánh mắt dịu đi.

Nàng đưa một tay ra, rút lấy cuốn tập viết mà Kỳ Hựu đã viết suốt buổi sáng, lộ vẻ ngạc nhiên: "Đây là... chữ của thần?"

Tỳ nữ Thanh Uẩn đứng bên cạnh hầu hạ bút mực nhanh nhảu đáp: "Là 'Hồng Trâm Hoa Thiếp' mà đại nhân viết năm mười bảy tuổi đó ạ."

"Chữ của Điện hạ trôi chảy mạch lạc, so với trước đây đã có tiến bộ lớn." Nàng cúi đầu xem kỹ chữ Kỳ Hựu mô phỏng: "Chỉ là nếu muốn tập viết theo chữ mẫu, danh thiếp cổ đầy rẫy ra đó. Sao đột nhiên lại muốn luyện theo chữ của thần?"

Thiếu niên ngồi trên ghế cẩn thận véo tay, nhỏ giọng nói: "Lão sư mười bảy tuổi đã đỗ Tam nguyên, Phụ hoàng lập tức ban cho chức Hàn lâm học sĩ, ta... ta chỉ muốn xem, năm đó khi lão sư cưỡi ngựa dạo phố phường, bài văn mà lão sư tiện tay vung bút đã được người đời truyền tụng như thế nào."

"Năm đó đúng là một khung cảnh hoành tráng, đại nhân mũ cài hoa cung đình, xuân phong đắc ý, không biết đã chiếm được trái tim của bao nhiêu tiểu nương tử nữa." Thanh Uẩn cười khúc khích.

Trên cầu cưỡi ngựa chạy quàng,

Áo hồng vẫy gọi nhẹ nhàng lầu cao*.

[*] Trích từ bài Bồ Tát Man kỳ 3 của thi sĩ thời Đường - Vi Trang. Toàn bài thơ như sau:

Niềm vui nhớ tới Giang Nam,

Khi còn niên thiếu áo lam mỏng màng.

Trên cầu cưỡi ngựa chạy quàng,

Áo hồng vẫy gọi nhẹ nhàng lầu cao.

Bình phong phỉ thúy vàng bao,

Khi say ngủ thiếp nhập vào hoa đưa.

Hôm nay hoa thấy lưa thưa,

Bạc đầu thề chẳng cần đưa ta về.

Giữa hàng mày của Thôi Cẩm Chi thấm đượm chút ý cười nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng ngăn trước khi Thanh Uẩn nói tiếp: "Năm đó thần mười bảy tuổi đỗ Trạng nguyên, tuổi trẻ đắc ý, quên cả hình tượng, nhất thời cảm khái khí phách thiếu niên mạnh mẽ bất kham, mới cả gan viết ra bài thiếp này."

Nàng nhẹ nhàng đặt tập giấy lên bàn, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng làm cho màu môi thêm hồng hào, vô cớ toát lên vẻ diễm lệ.

Kỳ Hựu ngẩng đầu nhìn Thôi Cẩm Chi, khẽ nói: "Chỉ là dù ta bắt chước thế nào, cũng khó học được thần thái trong chữ của lão sư." Y dừng một chút, như thể khó mở lời: "Không biết... ta có thể xem bản thảo năm đó của lão sư được không?"

Thiếu niên vừa bẽn lẽn vừa bối rối, ánh mắt mang vài phần khao khát, dường như thật sự muốn chiêm ngưỡng tận mắt bút tích năm đó.

Nhưng Thôi Cẩm Chi khựng lại một thoáng.

Kiếp trước nàng bị vu oan thông đồng ngoại bang, chỉ trong một đêm bị lục soát nhà cửa, nhốt vào ngục, đồ đạc trong phủ Thừa tướng không bị đốt sạch thì cũng bị đưa đến Đại Lý Tự để điều tra, căn bản không để lại bất cứ vật gì, huống chi là bản thảo của nàng.

Vào đêm tịch biên, kỵ binh mặc giáp nặng màu đen vây kín phủ Thừa tướng, mây đen cuồn cuộn, mưa gió sắp tới. Đại Lý Tự Khanh đứng ngoài cổng phủ cao giọng đọc thánh chỉ của Tân đế: Thông địch phản quốc, tham ô nhận hối lộ, vô số tội danh đè xuống. Ánh đuốc rực sáng chiếu rọi gương mặt thanh tú của Thôi Cẩm Chi, vị Thừa tướng trẻ tuổi dáng người thẳng tắp, cô độc kiêu ngạo như một cành mai đỏ mọc giữa tuyết, hiên ngang bất khuất.

Trong khoảnh khắc bị áp giải ra khỏi phủ, nàng ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc xe ngựa toàn thân sơn đen đang đỗ ngoài cổng, mộc mạc không hoa văn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp bức.

Chủ nhân của chiếc xe ngựa khẽ vén rèm lên, qua khe hở, Thôi Cẩm Chi đối diện với một đôi đồng tử mang sắc vàng nhạt khác thường, âm u lạnh lẽo như dã thú, không chiếu ra được một tia sáng.

Nàng nhìn thiếu niên gầy yếu ngoan ngoãn trước mặt, cách kiếp trước và kiếp này, cuối cùng cũng liên kết được với đôi mắt đó.

Từ lúc hỏi ra câu ấy, Kỳ Hựu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thôi Cẩm Chi. Thừa tướng từ lúc đầu hơi sững sờ, đến khi nhìn y bằng ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, thần sắc không có gì sai lệch.

Chỉ là đôi mắt của Thôi Cẩm Chi trong một khoảnh khắc tựa như lưỡi d.a.o sắc nhọn, m.ổ x.ẻ y từ đầu đến chân, đến khi nhìn kỹ lại, dường như chẳng có cảm xúc gì.

Nếu Thừa tướng thật sự trùng sinh, vậy thì khi nhắc đến phủ đệ bị đốt cháy và những người hầu kẻ hạ c.h.ế.t thảm không thể nào không có phản ứng.

Là vị Thôi tướng này ngụy trang quá tốt, hay thật sự chỉ là y đa nghi?

"Bản thảo dù học thế nào rốt cuộc cũng chỉ là một tờ giấy. Chi bằng để thần đích thân dạy Điện hạ." Thôi Cẩm Chi đột nhiên đứng dậy, đi vòng ra sau lưng Kỳ Hựu, nàng khẽ cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu niên: "Khi viết chữ, cổ tay nhấc lên, ngòi bút tụ lại, hạ bút tập trung tinh thần."

Nàng cầm tay Kỳ Hựu, vững vàng hạ bút, cây bút lông thỏ đặt trên giấy, nhẹ nhàng viết ra một chữ phiêu dật thanh tú.

Kỳ Hựu gần như bị Thừa tướng ôm trọn vào lòng, y không thoải mái cử động cổ tay, cảm nhận người phía sau ở cự ly gần, giây tiếp theo đã bị Thừa tướng vững vàng khống chế, mùi hương an thần nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, lời nói dịu dàng kiên nhẫn vang bên tai.

Thiếu niên toàn thân cứng đờ, bao nhiêu toan tính trong lòng bị đột ngột cắt ngang, vành tai y không hiểu sao bỗng ửng lên một màu hồng nhạt.

Sống hai kiếp người, chưa từng có ai dám đến gần y thân mật như vậy, càng đừng nói đến việc ôm y vào lòng để viết chữ.

Y m.ô.n.g lung viết theo lực tay của Thôi Cẩm Chi, cúi đầu nhìn mới phát hiện nàng viết chữ…

Hựu.

"Điện hạ có hiểu ý nghĩa tên của mình không?"

"...Tha thứ."

Thừa tướng cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu y.

"Hựu, là khoan dung. Không chỉ có nghĩa là tha thứ, còn mang ý ‘đức tính khoan dung’."

Thừa tướng cúi đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, thần sắc vô cùng ôn hòa: "Thần hy vọng Điện hạ sẽ giống như tên mình, trở thành một người khoan dung đức độ."

Người trước mắt hơi cúi xuống, trong đôi mắt là niềm hy vọng và mong đợi chân thành nhất. Kỳ Hựu chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng một cái, liền lúng túng dời mắt đi.

Kiếp trước y đã sớm đi qua vô số núi thây biển máu, khuấy đảo vô số phong vân, chưa từng biết hai chữ "hối hận" viết thế nào.

Nhưng vào khoảnh khắc này, y cảm thấy dưới ánh mắt trong veo tỏ tường đó, sự dơ bẩn tăm tối bên trong lớp da của y trong nháy mắt không còn nơi ẩn náu.

Kỳ Hựu cúi đầu rũ mi, che giấu đi vẻ mỉa mai sâu trong đáy mắt. Khoan dung ư? E rằng cả đời này mình cũng không có duyên với hai từ đó.