Chuyển ngữ: Naomi.
Kỳ Hựu gượng gạo nhếch mép, định lảng sang chuyện khác.
"Đây là gì?" Thôi Cẩm Chi nắm lấy cổ tay thiếu niên, nhìn thấy vài vết bầm tím lấp ló dưới cổ tay áo.
Nàng vén ống tay áo của Kỳ Hựu lên, cả một cánh tay chi chít những vết sẹo ngang dọc. Sắc mặt Thừa tướng sa sầm, nói với tỳ nữ bên cạnh: "Đi lấy thuốc mỡ đến đây."
Kỳ Hựu giật tay lại, nhưng bị Thừa tướng nắm chặt, y cúi đầu không nói một lời.
Thôi Cẩm Chi nhìn bộ dạng vừa chột dạ vừa quật cường không chịu mở miệng của thiếu niên, nàng khẽ dịu giọng, nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Kỳ Hựu đang ngồi trên chiếc ghế dựa chạm trổ hoa hồng: "Tay của Điện hạ làm sao mà bị thương vậy?"
Kỳ Hựu nghiêng đầu đi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Đùa giỡn với Tam hoàng huynh, hoàng huynh nhất thời lỡ tay, không sao đâu ạ."
Đùa giỡn?
Thôi Cẩm Chi thầm cười lạnh, Tam hoàng tử Kỳ Thiệu từ xưa tới giờ nào có phải hạng người hòa thuận với huynh đệ? Ngày nàng vừa trùng sinh trở về, chẳng phải đã bắt gặp cảnh Tam hoàng tử bắt nạt Kỳ Hựu đó sao?
Nàng vốn tưởng rằng, y đã có mình làm lão sư, Kỳ Thiệu sẽ kiêng dè đôi chút, nào ngờ hắn ta vẫn dám lén lút đánh mắng sỉ nhục. Kẻ không có đầu óc như thế, vậy mà kiếp trước lại là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Kỳ Húc, xem ra nhà ngoại của Tam hoàng tử đúng là đã dốc không ít sức lực.
Kỳ Hựu thận trọng nắm ngược lại tay Thừa tướng, nhỏ giọng an ủi: "Lão sư, ta thật sự không đau."
Thừa tướng không nói gì, khiến Kỳ Hựu nhất thời không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, y đành im lặng theo, bầu không khí trầm xuống.
"Đại nhân, thuốc đây ạ." Thanh Uẩn xuất hiện kịp thời đã phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Thôi Cẩm Chi nhận lấy lọ thuốc mỡ, lấy ra một ít, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của thiếu niên, y khẽ run rẩy.
"Đau à?" Nàng khẽ hỏi.
"Không đau." Thiếu niên cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài tinh tế đang bôi thuốc cho mình, mang theo mùi thảo dược nhàn nhạt, chỉ nhỏ giọng đáp.
Thôi Cẩm Chi cúi đầu xử lý vết thương, đột ngột lên tiếng: "Điện hạ... chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?"
Nhẫn nhịn nhất thời tuy khả dĩ, nhưng nếu chịu đựng lâu dài, sẽ chỉ nuôi dưỡng nên tính cách nhu nhược. Đệ tử mà nàng muốn, là người tương lai nhất định sẽ tranh bá thiên hạ, phải có khí phách để đối mặt với thảm cảnh đoạt đích, chứ không phải là một quả hồng mềm chỉ biết bị động chịu đựng, mặc người khác nhào nặn.
Nàng kiên nhẫn tỉ mỉ bôi thuốc từng chút một lên vết thương, chờ đợi câu trả lời của Kỳ Hựu.
Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài cửa sổ gió rít thê lương, nhưng Thôi Cẩm Chi vẫn không nóng vội, thong thả làm việc của mình. Nàng tin rằng, ánh mắt của y vào đêm nọ trong kiếp trước và lần gặp đầu tiên khi trùng sinh trở về, đều chứng minh rằng Kỳ Hựu tuyệt đối không phải là kẻ đáng thương không hề có dã tâm, chỉ cầu sống sót qua ngày.
Chỉ là, một người che giấu tâm tư sâu như vậy, liệu có chịu vén lên một góc những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng cho nàng xem không?
"Đã từng nghĩ đến."
Nghe vậy, Thôi Cẩm Chi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hựu. Thiếu niên nhìn Thừa tướng, lặp lại từng chữ một: "Ta đã từng nghĩ đến."
"Thậm chí còn chuẩn bị một ít cho việc này. Chỉ là..."
"Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng để một kích hạ gục kẻ thù, thì vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn lâu dài." Ánh mắt thiếu niên khó lường, bình tĩnh nói: "Phải không, lão sư?"
Thôi Cẩm Chi nở một nụ cười dịu dàng như nước, chỉ ôn tồn nhẹ nhàng đáp một câu:
"Điện hạ làm rất tốt."
--------------------------------
Ngoài Trọng Hoa cung.
Tiểu đồng bước tới buộc lại áo choàng cho Thôi Cẩm Chi, bung dù bên ngoài thư phòng, dìu nàng lên kiệu xuất cung.
Kỳ Hựu đứng trước cửa, nhìn cỗ kiệu đi xa dần, rồi mới dời mắt đi.
Nhiều lần sau khi trùng sinh trở về, ánh mắt của Kỳ Hựu luôn trong trẻo vô tội, nhìn người bằng đôi mắt ướt át giống hệt chú nai con hoảng loạn trong rừng sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ khi không có ai, y mới rũ mắt xuống, đuôi mày lạnh lẽo, ánh mắt trĩu nặng, tựa như một vực sâu không đáy, khiến người nhìn thấy phải rùng mình.
"Điện hạ." Một tử sĩ lặng lẽ xuất hiện sau lưng Kỳ Hựu: "Khoảng giờ Thân, Tam hoàng tử sẽ đi ngang qua hồ Thái Dịch, thuộc hạ sẽ theo lệnh dẫn Nhị hoàng tử đến đó…"
Kỳ Hựu nhàn nhạt "ừm" một tiếng, nhìn về phía đường cung đạo tiêu điều, nhếch lên một nụ cười không dễ nhận ra.
Y cố ý để Thôi Cẩm Chi nhìn thấy vết thương trên tay mình, lại thể hiện ra tâm tư của mình một cách thích hợp. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, vị Thừa tướng đại nhân này dường như đều rất ám ảnh với việc tranh đấu đảng phái thì phải?
Nếu Thôi Cẩm Chi đã chọn y làm đệ tử, vậy thì đành phải cùng mình rơi vào vòng xoáy hỗn độn đục ngầu này thôi.
Cũng không biết sau khi diễn màn kịch hôm nay, vị lão sư tốt của y có thể giúp sức cho y được bao nhiêu đây?
---------------------------------
Sáng sớm ở kinh thành vẫn còn mang theo chút hơi lạnh thấu xương, phố xá thưa thớt bóng người, nhưng đã có vài người lác đác bày hàng dọc những con đường nhỏ.
Trong phủ Thừa tướng, Thôi Cẩm Chi vẫn đang thoải mái cuộn mình trong chăn, trong phòng đốt địa long suốt đêm, ấm áp như thể cách biệt hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài.
Sướng thật, những ngày không phải thượng triều.
Không phải Thôi Cẩm Chi lười biếng, nàng làm việc ở thế giới nhiệm vụ này đã bao năm, bảy năm đầu ngày đêm đèn sách, vất vả lắm mới đỗ đạt, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải bò dậy đi thiết triều, gà còn không dậy sớm bằng nàng.
Còn phải duy trì dáng vẻ tao nhã trước mặt người ngoài, có trời mới biết mỗi ngày nàng mệt mỏi đến cỡ nào!
Khoảng thời gian thoải mái duy nhất chính là những ngày hưu mộc mỗi tháng, cái gì mà ổn định thế giới, cái gì mà lê dân bách tính, cứ tạm gác hết sang một bên.
Lúc này, cho dù là Thiên Vương lão tử đến, cũng không thể khiến nàng dậy...
"Công tử, có chuyện rồi." Giọng của Hoài Tư vang lên ngoài cửa, vô tình cắt đứt ý định nằm ườn trên giường cả ngày của Thôi Cẩm Chi.
Nàng ngồi bật dậy, mặt không biểu cảm, âm thầm siết chặt nắm đấm, được rồi, mệnh của người làm công là quanh năm không có ngày nghỉ.
Thanh Uẩn cùng đợi ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, liền nháy mắt với Hoài Tư, nhỏ giọng nói: "Đã bảo ngươi đừng làm phiền công tử ngủ, xem lát nữa công tử xử lý ngươi thế nào."
Hoài Tư cũng bất đắc dĩ mím môi: "Trong cung xảy ra chuyện lớn rồi."
"Vào cả đi." Một giọng nói trong trẻo sạch sẽ từ trong phòng vọng ra.
Hai người vội vàng đi vào, Thanh Uẩn đi vòng qua tấm bình phong, giúp Thôi Cẩm Chi chỉnh lại y phục. Hoài Tư đứng ở cửa, cúi đầu nói: "Hôm qua sau giờ Thân, Tam điện hạ dùng bữa với Quý phi xong, đã gặp Tứ điện hạ ở hồ Thái Dịch."
Bàn tay đang cài ngọc bội của Thôi Cẩm Chi khựng lại.
"Tam điện hạ xưa nay vốn xem thường Tứ điện hạ, lần này gặp được, càng muốn dạy dỗ một phen, cho nên đã đẩy Tứ điện hạ xuống hồ Thái Dịch."
Lần này đến Thanh Uẩn cũng khẽ "A" một tiếng, Thôi Cẩm Chi càng ngẩng đầu nhìn ra ngoài bình phong, trong ánh mắt đã mang theo tia lạnh lẽo.
Hoài Tư lại tiếp tục nói: "May mà Nhị hoàng tử đi ngang qua đó, đã cứu ngài ấy lên. Tứ điện hạ đêm qua sốt cao, nghe nói sáng nay mới hạ sốt. Nhưng sau khi Điện hạ tỉnh lại, trời chưa sáng đã đến quỳ ngoài Thái Cực Điện rồi ạ."
"Người trong cung báo lại, nói là trong lúc hỗn loạn, trâm cài đầu của Điện hạ bị rơi vỡ. Cây trâm đó là do Bệ hạ chính tay ban thưởng vào ngày hạ chỉ cho công tử làm lão sư của Điện hạ."
"Vậy hiện giờ ngài ấy vẫn đang quỳ trước điện sao?" Thanh Uẩn tò mò hỏi.
"Phải, thêm một canh giờ nữa các đại thần sẽ thượng triều, không biết Bệ hạ sẽ xử lý thế nào."
"Bệ hạ sẽ không xử lý đâu." Thôi Cẩm Chi dùng một cây trâm xanh vấn tóc mực, nàng nhận lấy chiếc áo choàng ngọc văn hạc sưởng màu mực từ tay Thanh Duyệt, nhẹ nhàng buộc lại: "Trong mắt Bệ hạ, đó chẳng qua chỉ là trò trẻ con xô xát với nhau mà thôi. Huống chi, đó còn là con trai của vị Quý phi mà ngài sủng ái nhất."
Thanh Duyệt bĩu môi, phàn nàn: "Thế chẳng phải khiến Tứ điện hạ chịu thiệt thòi oan uổng sao?"
Chàng thiếu niên trước mặt thân hình cao ráo, ôn nhuận đoan chính, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run: "Hoài Tư, bảo người của chúng ta trong triều dâng từng bản từng bản tấu chương lên, lên án Quý phi không biết dạy con, coi thường tình huynh đệ thủ túc. Vật ngự ban bị hủy, cũng là xem thường thiên uy, mạo phạm quân thượng."
"Còn cả những tấu chương ta bảo các ngươi thu thập về việc Tam hoàng tử chiếm đoạt ruộng đất của dân, lén lút kết giao với đại thần trong thời gian qua, đều dâng hết lên."
Trên gương mặt thanh tú của nàng nhếch lên một tia châm biếm, giọng nói nhàn nhạt trầm xuống: "Dù được sủng ái đến đâu, trước cuộc tranh đấu đảng phái thực sự nơi triều đình, có đáng là gì chứ?"
"Chuẩn bị xe ngựa." Thôi Cẩm Chi đẩy cửa phòng ra, mấy sợi tóc mai lả tả bị gió lạnh thổi bay, sắc mặt nàng tái đi vài phần, nàng khẽ nhếch môi cười: "Nếu Tứ điện hạ đã dựng sẵn sân khấu, ta đây làm lão sư, đương nhiên không thể vắng mặt."