Vọng Dư Tuyết

Chương 5: Trừng phạt



Chuyển ngữ: Naomi. 

Ngoài Thái Cực Điện, những bậc thềm bằng bạch ngọc lạnh lẽo thấu xương.

Kỳ Hựu quỳ trên nền đá ngọc bị tuyết phủ đầy người, thiếu niên mặc một bộ y phục mỏng manh, gần như hòa làm một với trời tuyết.

Các đại thần vừa tan triều lác đác bước ra, họ liếc nhìn Kỳ Hựu, túm năm tụm ba thì thầm bàn tán.

"Dòng m.á.u dị tộc... không có duyên với đại thống..."

"Nhưng nếu là Thừa tướng..."

Kỳ Hựu lắng nghe tiếng gió lạnh gào thét bên tai, cảm nhận cái lạnh thấu xương, y lặng lẽ ôn hòa rũ mắt, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Lý tổng quản đang đứng bên cạnh thiếu niên, khom người khuyên nhủ: "Ôi trời ơi Điện hạ của tôi ơi, ngài mau mau đứng dậy đi ạ. Trời lạnh buốt thế này, nhỡ ngài mắc bệnh thì phải làm sao? Hay là cứ đứng dậy trước đã."

Thấy thiếu niên chỉ lặng lẽ cúi đầu, bướng bỉnh không chịu nhúc nhích, Lý Tường sốt ruột muốn chết. Cũng không biết tối hôm qua tin tức này làm thế nào lại lọt đến tai các đại thần, sáng nay tấu chương cứ từng bản từng bản dâng lên, câu nào câu nấy lên án Quý phi cậy sủng mà kiêu, còn yêu cầu nghiêm trị Tam hoàng tử, khiến Hoàng đế nổi trận lôi đình.

Giờ vừa tan triều, vị Tiết Quý phi kia đã ôm Tam hoàng tử đến khóc lóc trước mặt Bệ hạ. Lý công công cẩn thận liếc nhìn vào trong điện, hạ thấp giọng: "Điện hạ mau đứng dậy đi ạ. Quý phi đã ở trong điện rồi, Bệ hạ nhất định không nỡ lòng trách phạt nặng đâu. Nô tài biết ngài ấm ức, chỉ là..."

Chỉ là một vị hoàng tử không hề có bối cảnh, không được sủng ái, làm sao có thể dùng sức của một mình y đối đầu với Tiết gia quyền thế ngất trời được chứ?

Thiếu niên dường như rốt cuộc cũng hiểu được những lời lão chưa nói hết, Lý Tường còn chưa kịp mừng thầm thì đã thấy Kỳ Hựu khẽ động đậy, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, lớn tiếng nói: "Nhi thần tội đáng muôn chết, làm hỏng vật ngự ban, xúc phạm thiên uy, tội không thể chối cãi, xin Phụ hoàng trách phạt."

Lý Tường suýt nữa thì không thở nổi, bị sự can đảm của Tứ hoàng tử dọa đến suýt ngất.

Nhưng Kỳ Hựu, người đang ở trung tâm vòng xoáy, lúc này lại bình tĩnh hơn bất cứ ai.

Điều mà thiếu niên muốn không phải là trái tim người cha nhân từ mà Lệnh Hòa Đế chưa bao giờ thể hiện với y, mà là mượn cơ hội này để các văn thần võ tướng nhớ đến y.

Tranh bá thiên hạ, điều đáng sợ không phải là cuộc tranh giành đẫm m.á.u để đoạt lấy ngôi vị, mà là… sự thờ ơ.

Không có đảng phái hậu thuẫn, nghĩa là y vẫn phải ẩn nhẫn hàng chục năm như kiếp trước.

Nhưng y không chờ nổi nữa.

Kỳ Hựu im lặng suy nghĩ, đầu ngón tay y lạnh ngắt, ánh mắt âm trầm, lòng căm hận như thủy triều dâng trào trong lồng ngực.

Trời lạnh thế này mà mồ hôi trên đầu Lý công công đã sắp túa ra, lão vừa định mở miệng khuyên nhủ thiếu niên lần nữa thì nghe phía xa xa vang lên tiếng hô: "Thừa tướng đến…"

Mọi người đồng loạt ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy vị Thừa tướng trẻ tuổi mặc bạch y, vai khoác áo choàng màu mực, chậm rãi xuất hiện ngoài đại điện.

Kỳ Hựu nhìn chằm chằm Thôi Cẩm Chi, nhìn nàng từng bước một vô cùng thong dong đi tới. Vị Thừa tướng trước mặt khẽ nhíu mày, dẫu sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thoát tục như trăng.

Thôi Cẩm Chi dừng bước trước mặt Kỳ Hựu, cúi người xuống, nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai y.

Rồi đưa một tay ra cho y, dịu dàng gọi: "Điện hạ đừng sợ, thần đến rồi."

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài như ngọc trước mắt, vạn vật xung quanh dường như đều bị lu mờ, bàn tay trong tay áo bất giác chậm rãi siết chặt.

Y không ngờ Thôi Cẩm Chi sẽ đích thân đến.

Rõ ràng nàng chỉ cần đứng sau lưng đổ thêm dầu vào lửa là được.

Rõ ràng chỉ cần mượn tiếng nói của dư luận để gây sức ép lên Hoàng đế, khiến ngài vì áp lực của triều đình và bách tính mà buộc phải xử lý việc này.

Nhưng Thôi Cẩm Chi lại xuất hiện ở đây, từ khoảnh khắc nàng bước vào hoàng cung, đã gửi đi một tín hiệu cho toàn thể triều đình… nàng đứng về phía Tứ hoàng tử, tất sẽ đối đầu với phe phái của Tiết Thủ phụ đứng sau lưng Tam hoàng tử.

Y không hiểu nổi, vị Thừa tướng tính toán hết chuyện thiên hạ này, rốt cuộc muốn làm gì?

Kỳ Hựu không động đậy, Thôi Cẩm Chi vẫn cứ đưa tay ra, mang theo nụ cười trong trẻo như tuyết đầu mùa kiên nhẫn đợi y.

Y cúi đầu, từ từ thả lỏng nắm tay, sau đó đặt tay mình lên tay Thôi Cẩm Chi, mượn lực của nàng đứng dậy.

Trong điện lúc này truyền ra giọng nói: "Tuyên Thừa tướng và Tứ hoàng tử vào yết kiến."

Thôi Cẩm Chi an ủi siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Hựu, hơi ấm từ tay nàng truyền đến, như thể làm tan đi một góc băng giá trong lòng Kỳ Hựu.

Trong điện chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp quỳ ở chính giữa, hồng y trải đất, đang ôm Tam hoàng tử Kỳ Thiệu khóc lóc thảm thiết, khiến người ta sinh lòng thương xót. Hoàng đế đứng trên cao, thấy Thừa tướng vào liền đè nén cơn giận phất tay: "Không cần hành lễ."

Thôi Cẩm Chi vẫn chắp tay, cung kính quỳ xuống: "Tam điện hạ có lỗi, xin Bệ hạ nghiêm trị, để dẹp yên dư luận."

Lệnh Hòa Đế nhìn Thôi Cẩm Chi quỳ thẳng tắp, ngài bất lực xoa xoa thái dương, không nói một lời.

Tiết Quý phi ai oán liếc nhìn Hoàng đế, nghẹn ngào nói: "Chẳng qua chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi, Thừa tướng cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"

Thôi Cẩm Chi nhìn thẳng lên trên, không nhanh không chậm lên tiếng: "Uy nghiêm của hoàng gia không thể bị chà đạp, Quý phi nương nương không biết dạy con, mới khiến Tam điện hạ đi sai đường lệch lối."

"Tam điện hạ làm hỏng vật ngự ban, mạo phạm thiên uy, thực là tội đại bất kính. Đây là tội thứ nhất."

"Đẩy huynh đệ thủ túc xuống hồ Thái Dịch," Thừa tướng bình thản mà vững vàng nhìn về phía Tiết Quý phi, khiến tim bà ta giật thót. "Hoàng tự là gốc rễ của quốc gia, mà Tam điện hạ lại xem thường tình nghĩa thủ túc, tàn hại cốt nhục, đây là tội thứ hai."

Kỳ Hựu bên cạnh yếu ớt nghiêng người thêm một chút, rồi lại gắng gượng đứng thẳng dậy.

Tiết Quý phi khí huyết dâng trào nhìn hai người họ diễn kịch, nhất thời không thốt nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thôi Cẩm Chi lại bình tĩnh nói: "Đồng môn tương tàn, huynh đệ tranh đấu, đã dẫn đến bao nhiêu kết cục thê thảm, từ xưa đến nay đều là minh chứng. Nếu hôm nay Bệ hạ không nghiêm trị, thì Tứ hoàng tử vô cớ bị đẩy xuống hồ băng sẽ nghĩ thế nào? Nhị điện hạ đã cố hết sức ngăn cản trò hề này sẽ nghĩ thế nào…"

Nàng từng bước dồn ép, không khí trong điện đã căng như dây đàn.

"Và thiên hạ sẽ nhìn Bệ hạ như thế nào!"

"Thôi Cẩm Chi ngươi hỗn xược!" Dung mạo vốn xinh đẹp của Tiết Quý phi vì tức giận mà trở nên méo mó: "Bệ hạ thế nào, cũng đến lượt kẻ thần tử như ngươi có thể phán xét sao!"

Khóe miệng Thôi Cẩm Chi khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng tuyết, sắc bén tột cùng: "Tam điện hạ phạm phải nhiều tội, vậy mà có thể thoát được một kiếp."

Đôi mắt thờ ơ của nàng nhìn thẳng vào Tiết Quý phi, nói từng chữ một: "Thiên hạ này, rốt cuộc là thiên hạ của Bệ hạ, hay là... của Tiết gia?"

"Ngươi...!"

"Đủ rồi!" Chuyện liên quan đến tranh chấp lợi ích trong triều đình, Lệnh Hòa Đế lập tức biến sắc, ném mạnh tấu chương trên bàn xuống trước mặt Tiết Quý phi: "Ngươi tự xem đi! Những chuyện tốt mà nó làm trong những năm qua!"

"Kiêu ngạo ngang ngược, ức h.i.ế.p nam nữ! Nếu không phải Tiết gia các ngươi lần nào cũng che đậy cho nó, làm sao đến hôm nay trẫm mới biết những chuyện xấu xa nó đã làm!"

Đám cung nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi người không dám thở mạnh.

Tiết Quý phi cũng hậm hực ngậm miệng.

Hoàng đế hít một hơi thật sâu, quay sang Tam hoàng tử: "Trẫm luôn nghĩ, ngươi tuổi còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là sẽ tốt lên, không ngờ, ngược lại còn dung túng cho ngươi đến mức không biết trời cao đất dày! Ngay cả huynh đệ cũng dám hãm hại! Có phải ngày sau ngươi còn muốn mưu tính đến đầu của trẫm luôn không!"

Những lời này nói ra không thể không nặng, mắng Kỳ Thiệu đến choáng váng đầu óc. Hắn ta cũng không ngờ, rõ ràng mình chỉ làm như thường lệ sỉ nhục đánh đập đệ đệ cùng cha khác mẹ này thôi, sao đột nhiên lại bị đưa tới trước mặt Hoàng đế, các đại thần cũng dâng tấu chương vạch tội hắn ta.

Kỳ Thiệu hoảng sợ bất an lê gối về phía trước, muốn ôm lấy chân Lệnh Hòa Đế khóc lóc, nhưng lại bị ngài phũ phàng gạt ra.

"Phụ hoàng! Nhi thần không có! Những thứ này, những thứ này đều là bọn họ bịa đặt! Phụ hoàng người phải tin nhi thần!"

Hoàng đế nhắm mắt lại, ngài há không biết Tam hoàng tử ngu dốt. Trước đây đánh mắng cung nhân, thậm chí bắt nạt ấu đệ, ngài đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng nay, phái Thanh Lưu muốn có một lời giải thích, ngay cả Thừa tướng cũng đích thân đến, đủ thấy sự tình đã sớm lan truyền khắp kinh thành.

Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Thái Cực Điện, chờ đợi quyết định của ngài.

Lệnh Hòa Đế mặt trầm như nước, quay đầu ra lệnh cho thị vệ: "Lôi Tam hoàng tử ra ngoài đánh ba mươi trượng, cấm túc nửa năm! Quý phi dạy dỗ hoàng tử không tốt, chuyện phụ giúp quản lý Lục cung tạm thời gác lại!"

Tam hoàng tử lúc này cũng biết Hoàng đế đã quyết tâm trừng phạt mình, nhất thời cơn tức xông lên não, gân cổ gào: "Nó chẳng qua chỉ là một thằng tạp chủng do Man tộc sinh ra, cũng xứng bàn đến tình huynh đệ với con sao! Phụ hoàng người lại vì một tên tiện chủng như vậy mà phạt con?"

Trong điện thoáng chốc tĩnh lặng.

Thôi Cẩm Chi nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Kỳ Thiệu, chậm rãi lên tiếng:

"Tam điện hạ, cẩn thận lời nói."

Thừa tướng nói năng nhỏ nhẹ, thần thái rõ ràng cũng không khác gì dáng vẻ ôn hòa nho nhã trước đây, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Kỳ Thiệu bị nàng nhìn đến nghẹn lời, đành phải nuốt ngược nửa câu chửi còn lại vào bụng.

Lồng n.g.ự.c Lệnh Hòa Đế phập phồng dữ dội, mặt mày xám xịt, tiện tay chộp lấy một cái chặn giấy, ném mạnh vào vai Tam hoàng tử, giận dữ gầm lên: "Còn không mau lôi nó ra ngoài cho trẫm!"

Trong điện lập tức hỗn loạn, bất kể Tam hoàng tử và Tiết Quý phi khóc lóc van xin thế nào, thị vệ vẫn tiến lên lôi Tam hoàng tử ra ngoài điện.

Không bao lâu, ngoài điện đã vang lên từng tiếng la hét thảm thiết và tiếng khóc than xé lòng của nữ nhân.

Trong điện, người quỳ đầy đất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng quỷ dị.

Giữa cục diện hỗn loạn, chỉ có Thôi Cẩm Chi thản nhiên như không đút tay vào tay áo, thưởng thức tình cảnh mà nàng đã sớm dự liệu.

Chậc, Hoàng đế vẫn còn xót Kỳ Thiệu, nhìn người hành hình ban nãy là tay lão luyện trong ngục của cung đình, ba mươi trượng này đánh xuống, e là chỉ làm trầy chút da thịt thôi.

Nhưng không sao, phái Thanh Lưu hẳn đã âm thầm chú ý đến Kỳ Hựu rồi.

Mà bản thân Kỳ Hựu vừa bị người ta chỉ vào mũi mắng là "tiện chủng", cũng mượn chuyện này để cho nàng thấy, y không phải là kẻ đáng thương nhu nhược hèn nhát.

Nói chung, vẫn là lời.

Lệnh Hòa Đế liếc nhìn Kỳ Hựu mặt mày trắng bệch, hơi thở yếu ớt, cuối cùng lộ ra chút lòng từ phụ hiếm hoi, dịu giọng nói: "Ngươi không có lỗi, cứ về Trọng Hoa cung nghỉ ngơi cho tốt."

Ngài lại nói: "Tam hoàng huynh của ngươi trẫm đã phạt nặng rồi, hôm nay đến đây là hết, trẫm không muốn nghe thêm bất kỳ lời bàn tán nào về chuyện này nữa."

Kỳ Hựu cười lạnh trong lòng, hiểu rằng Lệnh Hòa Đế đang cảnh cáo y, để tránh sau này y ôm lòng hận thù, lại làm ra chuyện gì bất lợi đối với huynh trưởng.

Y rũ mắt xuống, cả người trông hèn mọn mà cung kính, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, rồi được thái giám bên cạnh dìu dậy, lảo đảo đứng lên.

Thôi Cẩm Chi cũng theo Kỳ Hựu bước ra khỏi cửa điện, vừa bước ra một bước, đã thấy một nam nhân dáng người thẳng tắp lặng lẽ đứng cách đó không xa.

Chàng ta mày mắt tuấn tú, mũi cao môi mỏng, mày rậm mắt to, một đôi mắt phượng hẹp dài tuyệt đẹp, tóc dài được buộc cao bằng một dải lụa màu đỏ sẫm, mang theo vẻ phong lưu của thiếu niên.

Nam nhân mặc một bộ cẩm y bó sát người màu đỏ sẫm, dưới áo thêu hoa văn thú Bạch Trạch, thần sắc rõ ràng là cười như không cười, nhưng quanh thân lại toát ra một luồng sát khí, mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén.

Thấy Thôi Cẩm Chi, khóe môi nam tử tuấn mỹ kia từ từ nhếch lên một đường cong cười như không cười, lơ đãng gọi: "Thừa tướng đại nhân."

Thôi Cẩm Chi liếc nhìn nam tử kia một cái, đau đầu nghĩ thầm, tên sát thần này về kinh báo cáo công tác từ hồi nào vậy.

Kỳ Hựu vịn vào tay cung nhân bên cạnh, khó nhọc thở hổn hển, nhìn hai người trước mặt đối đầu nhau, suy nghĩ miên man. Định Viễn tướng quân Cố Vân Tung, lúc này còn chưa thân với Thừa tướng sao?

Trông hai người này quả thật không hòa hợp y như lời đồn, vậy tại sao sau này sau khi Thôi Cẩm Chi chết, Cố Vân Tung lại làm ra hành động kinh thế hãi tục đến vậy?

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, những suy nghĩ rối loạn của Kỳ Hựu cuối cùng cũng tan rã, chân y mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch ngã quỵ xuống đất.