Chuyển ngữ: Naomi.
Thôi Cẩm Chi nhìn thiếu niên nằm thẳng trên giường, hơi thở y vẩn đục nặng nề, sắc môi trắng bệch nhưng mặt lại ửng đỏ bất thường, đôi mày nhíu chặt. Nàng hỏi thái y: “Thế nào rồi?”
“Tứ điện hạ bị nhiễm lạnh do rơi xuống nước, lại thêm việc hôm nay quỳ trong tuyết quá lâu, mới dẫn đến sốt cao.”
Thái y cẩn thận bắt mạch, lắc đầu thở dài: “Ta sẽ kê một thang thuốc hạ sốt trước, sau này cần điều dưỡng cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ để lại mầm bệnh.”
Thôi Cẩm Chi nói lời cảm tạ, ra lệnh cho người trong cung đi theo thái y lấy đơn thuốc, lại dặn những người còn lại đi sắc thuốc, dâng thêm chậu than.
Một tiểu thái giám bưng nước nóng vào định lau người cho Kỳ Hựu, Thôi Cẩm Chi vươn tay ra: “Để ta.”
Nàng đặt chậu nước sang một bên, vắt khô chiếc khăn lụa rồi mới cởi vạt áo trước n.g.ự.c của người đang hôn mê trên giường.
Đập vào mắt nàng là những vết sẹo chằng chịt ngang dọc.
Thôi Cẩm Chi sững người, lặng lẽ nhìn hồi lâu, đến khi chiếc khăn lụa trong tay lạnh ngắt nàng mới như sực tỉnh từ trong mộng, quay đầu đổi một chiếc khăn ấm khác lau người lại cho thiếu niên.
Lần đầu tiên trong đời tiến vào tiểu thế giới để duy trì trật tự, hệ thống đã nói với nàng rằng mỗi một người trong tiểu thế giới đều đang sống một cuộc đời thực sự, tất cả những gì họ trải qua đều chân thực tồn tại và đều cảm nhận được.
Dù Kỳ Hựu là một hoàng tử không được sủng ái, đám cung nhân cũng không dám ngang nhiên để lại nhiều vết tích trên người y như vậy.
Thế nên những vết sẹo cũ trên người y chỉ có thể do một người gây ra.
Là… mẫu phi của y.
Bị mẫu thân ngược đãi, vua cha thờ ơ, huynh đệ hãm hại, bao năm qua Kỳ Hựu rốt cuộc đã phải sống trong địa ngục thảm khốc đến nhường nào?
Trái tim vốn lãnh đạm của Thôi Cẩm Chi trong khoảnh khắc này cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, nàng vươn tay kéo chăn lên cho thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày đang nhíu chặt của y.
Đôi mày Kỳ Hựu nhíu chặt, ý thức chìm trong cơn mê man, mơ hồ cảm thấy có người cạy môi mình, rót vào một dòng chất lỏng ấm nóng, làm dịu đi cảm giác bỏng rát trong cổ họng.
Đã rất lâu rồi y không mơ thấy nữ nhân đó.
Khi bà còn sống, phần lớn thời gian đều thần trí điên loạn, hễ nhìn thấy y trong mắt bà sẽ ngập tràn ánh nhìn oán độc.
Bà sẽ dùng roi mây quất y, dùng sáp nến đốt y, thậm chí nửa đêm còn mất kiểm soát muốn dùng chăn bóp c.h.ế.t y.
Thế nhưng lại có những lúc, bà sẽ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngâm nga hát trong khi vá lại quần áo cho y. Ánh nắng ban chiều xuyên qua song cửa chiếu lên gò má bà, trông thật ấm áp và bình yên.
Có một khoảnh khắc, Kỳ Hựu từng chân thành mong mỏi, dù cho bà lúc điên lúc tỉnh, chỉ cần bà luôn ở bên y là được rồi.
Nhưng ước nguyện cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Năm tám tuổi, bà đã tự vẫn ngay trước mặt y.
Dải lụa trắng siết chặt cổ bà, đôi mắt nữ nhân trợn trừng, gò má co giật vì đau đớn.
Bà nhìn chằm chằm vào Kỳ Hựu nhỏ bé đang kinh hãi, hai mắt đột nhiên ngấn lệ, ánh lệ lấp lánh phản chiếu một tia dịu dàng.
Giây tiếp theo, đồng tử co rút của bà đột nhiên giãn ra, thân thể cũng run lên dữ dội, không còn chút sinh khí nào nữa.
Kỳ Hựu ngây ngốc nhìn t.h.i t.h.ể treo trên xà nhà, vô thức đưa tay về phía trước, muốn níu lấy thứ gì đó.
Thời gian dường như ngưng đọng tại thời khắc đó.
Y biết, y chẳng thể níu được gì.
Cũng chẳng thể giữ lại được gì.
Tất cả mọi người đều mang theo mục đích, mang theo ác ý sâu thẳm nhất tiếp cận y.
Trong lòng Kỳ Hựu trào dâng nỗi bất an, như có một con mãnh thú không ngừng lượn lờ trong tâm trí.
Bỗng y cảm nhận được một cái chạm ấm áp tinh tế nhẹ nhàng lướt qua trán mình, Kỳ Hựu đột ngột mở bừng mắt, lật người bóp chặt lấy cổ người bên cạnh.
Thôi Cẩm Chi bị y đẩy ngã dúi dụi, mái tóc đen rối tung xõa sau lưng, nàng kinh ngạc trợn to mắt.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, tay phải vẫn ghì c.h.ặ.t t.a.y nàng, ánh mắt còn mơ màng, rõ ràng không biết người dưới thân mình là ai.
Đồng tử Thôi Cẩm Chi phóng đại, phản chiếu dáng vẻ suy yếu nhưng vẫn cố tỏ ra tàn nhẫn của thiếu niên, nàng vừa thấy buồn cười lại vừa bất lực.
Giọng nàng dịu dàng lạ thường: “Điện hạ, là thần.”
Thiếu niên nghe thấy giọng nói quen thuộc, tuy ý thức vẫn còn mơ màng nhưng cơ thể căng cứng đã chậm rãi thả lỏng.
Y cúi đầu, nhẹ nhàng gục lên hõm vai Thôi Cẩm Chi, giọng nói mơ hồ: “Lão sư, ta khó chịu quá…”
Trong giọng điệu dường như có vài phần tủi thân yếu đuối mà chính y cũng không nhận ra.
Hơi thở nóng rẫy của thiếu niên phả bên tai, khuôn mặt đỏ bừng y vì sốt, lòng Thôi Cẩm Chi mềm đi hơn nửa. Nàng lách ra khỏi người Kỳ Hựu, đứng dậy đắp lại chăn cho y, nhẹ nhàng dỗ dành: “Điện hạ ngủ đi, tỉnh dậy sẽ không còn khó chịu nữa.”
Kỳ Hựu đã mơ màng hơn nửa, gương mặt y ửng lên sắc đỏ bệnh tật, mí mắt ngày một nặng trĩu, nhưng vẫn gắng gượng lắp bắp gọi: “Lão sư… đừng đi…”
Lòng Thôi Cẩm Chi đau nhói, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay y vỗ về.
Y nghe thấy nàng nói…
Điện hạ đừng sợ, thần sẽ luôn ở bên cạnh ngài.
-------------------------------------
Bình minh ló dạng, bóng cây ngoài cửa sổ đã dần hiện rõ, Kỳ Hựu tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa được ngủ một giấc yên ổn đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tay y vẫn nắm một thứ gì đó mềm mại ấm áp, y cúi đầu nhìn bàn tay mình và tay Thừa tướng đang đan vào nhau.
Thừa tướng gục bên giường, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, xem ra nàng đã thức trông y cả đêm.
Tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay Kỳ Hựu, bên cạnh là chậu than ấm áp và bát thuốc đã cạn đáy.
Kỳ Hựu cố gắng cảm nhận thứ tình cảm nhỏ bé đang dần men theo mạch máu, từ từ bò lên trái tim.
Sự tàn nhẫn quyết đoán của hai kiếp người dường như tan biến không dấu vết trong khoảnh khắc này.
Dẫu y có giống một con ch.ó hoang mất chủ, cảnh giác và hung tợn, mang ác ý lớn nhất với tất cả những ai lại gần, thì vẫn không thể ngăn được một luồng hơi ấm áp chảy qua lồng ngực.
Không nên như vậy, sẽ không có ai thật lòng tốt với mình đâu, y thầm cảnh cáo bản thân.
Nhưng hễ Kỳ Hựu vừa nhắm mắt, hình ảnh Thôi Cẩm Chi gục bên giường trông chừng y lại hiện ra.
Y mấp máy môi, lại không nỡ đánh thức người bên cạnh, đành cụp mắt xuống, ngắm nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau.
Tay của Thừa tướng, hình như nhỏ hơn tay người khác rất nhiều?
Xương cổ tay nàng mảnh khảnh đến mức dường như chỉ cần y bóp nhẹ cũng vỡ.
Ánh mắt Kỳ Hựu chuyển sang nam nhân vẫn chưa hay biết gì bên cạnh, nhìn gương mặt thanh tú có phần nữ tính của người đó, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Y chậm rãi vươn tay, ngón tay khẽ ấn lên yết hầu của người bên cạnh. Thôi Cẩm Chi đang ngủ say khó chịu nhíu mày, khẽ động đậy đầu, dọa thiếu niên lập tức rụt tay lại.
Điên thật rồi, y đang nghĩ gì vậy…
“Điện hạ… ngài tỉnh rồi sao?”
Thôi Cẩm Chi mơ màng mở mắt, chống người dậy nhìn y, Thừa tướng tóc đen buông xõa, chỉ mặc một lớp áo ngoài màu trắng mỏng manh, trong khoảnh khắc này nàng đã trút bỏ vẻ cao sang thường ngày, chỉ còn lại nét dịu dàng như khói mưa.
Thiếu niên vội vàng cúi đầu, che giấu đi cảm xúc trên mặt, giọng khản đặc gọi nàng: “Lão sư.”
Bàn tay nóng như sắt của Kỳ Hựu vẫn ghì chặt lấy tay nàng, Thừa tướng khẽ rụt tay lại, thiếu niên lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng buông nàng ra.
Thôi Cẩm Chi sờ trán Kỳ Hựu, lẩm bẩm: “Hạ sốt rồi, thần sẽ bảo…”
Vừa định đứng dậy, lại bị thiếu niên kéo mạnh xuống, nàng lại nhìn Kỳ Hựu: “Điện hạ còn thấy khó chịu ở đâu à?”
Kỳ Hựu tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Thừa tướng, giọng khàn khàn: “Lão sư… đã trông ta cả đêm?”
Thôi Cẩm Chi khẽ nở nụ cười: “Đêm qua Điện hạ sốt cao không hạ, thần thực sự không yên tâm, đã xin thánh chỉ của Bệ hạ ở lại Trọng Hoa cung cùng ngài.”
Trong đôi mắt đen thẳm của Kỳ Hựu không nhìn ra chút cảm xúc nào, lẽ ra y nên giả vờ tỏ ra cảm kích, nhưng giờ phút này, y lại chẳng biết phải nói gì.
Cuộc đời ngắn ngủi của Kỳ Hựu chỉ toàn là những méo mó và đau khổ, y đơn độc bước đi trong gió tuyết, cứ ngỡ kiếp này cũng đã định sẵn sẽ giống như kiếp trước.
Thế nhưng từ khoảnh khắc Thôi Cẩm Chi chọn y, mọi chuyện dường như đã rẽ sang một hướng khác.
Tình tiết đáng lẽ phải bị huynh đệ sỉ nhục thậm tệ, bị Hoàng đế tùy tiện đuổi đi, tất cả đều không xảy ra.
Cẳng chân của y vì bị đẩy xuống hồ nước lạnh buốt, không được chữa trị và chăm sóc kịp thời nên mỗi khi trời trở mưa lại đau nhức không chịu nổi.
Nhưng ở kiếp này, cung điện cũ nát đã trở nên ấm áp, lúc bệnh nặng có người thức trắng đêm chăm sóc, khi bị bắt nạt sẽ được nàng trả thù lại gấp trăm lần.
Tên bạo quân g.i.ế.c người như ngóe của kiếp trước cuối cùng trong một khoảnh khắc đã nảy sinh thứ cảm xúc tựa như mê mang.
Vị lão sư này của y, rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn cứu giúp người khác, tự rước thêm phiền phức vào con đường làm quan vốn bằng phẳng của mình sao?
Thôi Cẩm Chi thấy đứa nhỏ nhà mình đang ngây người, mày mắt nàng dịu dàng ẩn chứa chút thất vọng: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, Điện hạ vẫn không muốn nói cho thần biết trước.”
Kỳ Hựu nhất thời có chút hoảng hốt: “Ta…”
“Tuy Điện hạ đã làm rất tốt, lấy lùi làm tiến, xin Bệ hạ nghiêm trị bản thân, thực chất là chĩa mũi nhọn vào kẻ khác. Nhưng Điện hạ không nên lấy thân thể của mình ra làm cái giá.”
“Điện hạ có thể tin tưởng thần, thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh Điện hạ.”
…Đồ dối trá.
Trái tim vốn đã d.a.o động của Kỳ Hựu dần trầm xuống.
Nàng đang nói dối.
Rõ ràng đôi mắt của người trước mặt ngập tràn dịu dàng chân thành, thế nhưng Kỳ Hựu lại đột nhiên tỉnh táo như bị kim châm.
Thôi Cẩm Chi dường như lúc nào cũng vậy, trên mặt luôn mang một nụ cười nhàn nhạt, chưa từng để lộ nửa phần cảm xúc nào khác, một dáng vẻ như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, dường như chuyện lớn đến đâu cũng khó làm nàng kinh ngạc dù chỉ một chút.
Cao quý, lãnh đạm, thậm chí là… lạnh lùng vô tình.
Ngay cả lúc này, dù miệng nàng nói “sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngài”, nhưng cảm xúc sâu trong đáy mắt lại không có nửa phần khác biệt so với trước đây.
Kỳ Hựu khẽ nuốt nước bọt, trong lòng tự giễu cợt chính mình.
Chỉ là ban phát chút ân huệ nhỏ nhoi, đã khiến bản thân giống như một tên ăn mày nhiều ngày không có hạt cơm vào bụng, vội vã không chờ được quấn quýt bên nàng.
Y nhắm nghiền mắt, khi mở ra lần nữa, đáy mắt đã trong veo không còn nửa phần mơ màng.
Thiếu niên cười rộ lên, thậm chí còn dịu dàng hơn Thôi Cẩm Chi vài phần, đầu lưỡi chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Thừa tướng là lão sư của ta, ta đương nhiên… tin tưởng người.”