Chuyển ngữ: Naomi.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, chạy êm ái trên con đường lát đá xanh.
Thôi Cẩm Chi nén cơn ngứa rát trong cổ họng, nhìn Thanh Uẩn gắp một cục than bạc bỏ vào lồng xông hương, trong xe lan tỏa hơi ấm như ngày xuân, nhưng tay chân nàng vẫn lạnh băng.
Thanh Uẩn lẩm bẩm phàn nàn: “Tứ hoàng tử này thật là, trời tuyết lớn hành hạ bản thân đã đành, còn liên lụy Công tử thức trắng đêm chăm sóc ngài ấy. Vốn dĩ sức khỏe của người đã không tốt, giờ lại vừa bị nhiễm lạnh vừa thức đêm…”
Thôi Cẩm Chi mỉm cười ôn hòa, định nói gì đó, lại không nén được cơn ngứa âm ỉ trong họng, nàng lấy tay che miệng ho dữ dội. Thanh Uẩn hoảng hốt vội vàng bưng canh lê ấm nóng cho nàng uống, mãi mới ngừng ho được, nàng thở hổn hển nói: “Không được tùy tiện bàn tán Điện hạ.”
Thanh Uẩn nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, mắt đỏ hoe nói: “Nô tỳ xót người thôi…”
Nghe thấy lời Thanh Uẩn, Thôi Cẩm Chi vừa ho đến đầu óc choáng váng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Năm xưa khi nàng còn lang thang khắp nơi, đã tiện tay cho một đứa trẻ mồ côi một miếng ăn, nào ngờ nha đầu ấy sống c.h.ế.t bám lấy nàng, dù phải ăn cám nuốt rau, bôn ba khắp chốn, cũng quyết đi theo nàng.
Bao năm qua, Thanh Uẩn rõ ràng nhỏ hơn nàng vài tuổi, lại luôn chăm sóc nàng hết mực chu đáo.
Thế nhưng… kiếp trước nàng bị vu oan nhốt vào ngục, phủ Thừa tướng chỉ có vỏn vẹn mấy người, toàn bộ đều bị xử tử tại chỗ.
Thôi Cẩm Chi nhắm mắt, đây là nhiệm vụ cuối cùng của nàng, kiếp trước là do nàng quá nóng lòng muốn thành công, cứ ngỡ chỉ cần bồi dưỡng nên một vị hoàng đế là có thể kết thúc, nào ngờ cuối cùng lại hại đến những người bên cạnh.
Nàng khàn giọng nói: “Thanh Uẩn, nếu… nếu có một ngày ngươi vì ta mà chết…”
Thanh Uẩn mỉm cười, thản nhiên đáp: “Mạng này của nô tỳ, từ mấy năm trước gặp được Công tử, đã giao cho người rồi.”
Từ khoảnh khắc nàng ấy thấy Thôi Cẩm Chi đường đường là nữ nhi lại vào triều làm quan, nàng ấy đã biết con đường mà cô nương muốn đi đã định trước sẽ đầy mưa m.á.u gió tanh.
Vì thế nàng ấy đổi cách xưng hô thành “Công tử”, ngay cả khi ở riêng cũng chưa từng gọi giới tính thật của Thôi Cẩm Chi, quyết không để mình thành kẽ hở bại lộ thân phận nàng.
“Nhưng nô tỳ tin tưởng Công tử, người có thể nắm giữ tất thảy mọi sự trong thiên hạ.”
Thôi Cẩm Chi không nhìn nàng ấy, chỉ nhẹ nhàng tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng không phải người hoàn hảo, trước đây nàng chỉ mang trong lòng tâm tư hoàn thành nhiệm vụ, luôn tự răn mình không được dính líu quá sâu với người trong thế giới nhiệm vụ, mà giờ đây nàng mới hiểu ra…
Cách để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng không giống như những thế giới khác, không phải chỉ cần đơn giản sắp đặt hướng đi là có thể rút lui, mà phải thực sự hòa mình vào thế gian này.
Thôi Cẩm Chi khẽ cười một tiếng, phải rồi, kiếp này nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt mỗi một con người bằng xương bằng thịt bên cạnh mình.
Ngoài phủ Thừa tướng, Thanh Uẩn đỡ Thôi Cẩm Chi từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống. Cửa phủ uy nghi lộng lẫy, hai con sư tử đá oai vệ trấn giữ hai bên, khiến người nhìn thấy phải sinh lòng e dè.
Nhưng bên trong phủ lại lạnh lẽo vắng vẻ, sân viện sâu hun hút, cỏ cây tiêu điều.
Chỉ có vài lão bộc đang chậm rãi quét dọn, thấy Thôi Cẩm Chi thì dừng tay lại nhẹ giọng chào hỏi.
Thôi Cẩm Chi vừa đẩy cửa thư phòng, vừa dặn dò Hoài Tư đi theo sau: “Mang hết các tấu chương gần đây của đất Thục đến…”
Chưa dứt lời, nàng đã thấy dưới ánh nến tù mù trong thư phòng có một nam tử đang quay lưng về phía mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng ta nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn nàng chăm chú.
Nam tử mày mắt tuấn tú, lông mày rậm, mắt to, mũi cao môi mỏng, một đôi mắt phượng hẹp dài tuyệt đẹp, dáng người thẳng tắp, mái tóc dài được buộc cao bằng một dải lụa màu đỏ sẫm, mang theo vẻ phong lưu của thiếu niên.
Thấy Thôi Cẩm Chi, chàng ta khuỵu chân ngồi xuống chiếc ghế rộng, điệu bộ rất quen thuộc nghịch chén trà của nàng.
Thấy nàng đứng yên nửa ngày không động đậy, nam nhân bật ra một tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy, trêu chọc: “Sao thế? Thấy ta là đi không nổi nữa à?”
Nếu Kỳ Hựu ở đây, hẳn sẽ lập tức nhận ra nam nhân trước mắt chính là Định Viễn Tướng quân đã gặp ngoài Thái Cực Điện hôm trước.
Chính là vị Đại tướng quân trong lời đồn có quan hệ cực kỳ không tốt với Thừa tướng đại nhân.
Thôi Cẩm Chi định thần lại, nặng nề xoa huyệt thái dương, mới khoan thai bước vào thư phòng, nàng đóng cửa bất đắc dĩ nói: “Lại trèo tường vào đấy à… May mà người hầu trong phủ ta mắt mũi đều không tốt cho lắm.”
Cố Vân Tung tựa vào ghế như không xương, dáng vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt luôn dán chặt vào nàng: “Không trèo tường vào, chẳng nhẽ lại đường đường chính chính đi vào? Thế thì ngày mai chuyện Thừa tướng đại nhân và Định Viễn Tướng quân thân thiết với nhau sẽ truyền đến tai Hoàng đế, e là ngài sợ đến mất ăn mất ngủ mất.”
“Ta nói này, trong phủ cô toàn là lão bộc, cả ngày cũng khiến cô già cỗi theo, trên mặt chẳng có nửa điểm ý cười.”
Thôi Cẩm Chi không để ý đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của người này, tiện tay đóng cửa sổ lại: “Lần này về kinh báo cáo công tác, định ở lại bao lâu?”
Nam nhân chống cằm, chăm chú nhìn bóng lưng Thôi Cẩm Chi, như thể nhận ra ánh mắt mình quá lộ liễu, chàng bèn khép hờ mi, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, tùy ý đáp: “Chắc khoảng một tháng nữa.”
Chàng ta nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Chẳng phải đang trong kỳ hưu mộc hả, hai hôm nay sao lại vào cung?”
Thôi tướng ngồi bên cửa sổ, cắt bớt một đoạn tim nến để ngọn lửa sáng hơn: “Đi chống lưng cho tiểu đệ tử của ta.”
Cố Vân Tung dường như bị nàng chọc cười, chàng thầm lắc đầu, quên mất người trước mắt là Thừa tướng đại nhân quyền khuynh thiên hạ, mình còn lo lắng cái nỗi gì.
“Hiện nay các vị hoàng tử đều đã dần trưởng thành, trên dưới trong triều đều lục tục manh nha ý định lập Trữ quân. Lúc này cô lại làm lão sư cho Tứ hoàng tử—”
“Ta biết.” Thôi Cẩm Chi bình tĩnh nhìn chàng.
Cố Vân Tung chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tứ hoàng tử này mang trong mình huyết thống ngoại tộc, đã định trước là không có duyên với ngôi vị chí tôn, huống hồ còn chưa biết tâm chí của đứa trẻ này ra sao, cô…”
“Không có duyên với ngôi vị chí tôn?” Thừa tướng nhàn nhạt ngắt lời chàng: “Nhưng ta là lão sư của y.”
“Ta… chỉ làm Đế sư.”
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt thiếu nữ, nàng dùng ánh mắt bình tĩnh nhất, dùng giọng điệu ổn định nhất để nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Nhất thời khiến Cố Vân Tung nín thở, một lúc lâu sau, chàng ta mới thở hắt ra, bất đắc dĩ mỉm cười.
Thôi cũng đành, chàng đâu phải ngày một ngày hai quen biết nàng, năm xưa trong kỳ thi Đình, thấy nàng hóa trang nam tử nhận chỉ tạ ơn, chẳng phải đã biết giao long đâu phải vật trong ao rồi sao?
Chỉ là… Cố Vân Tung nhìn thiếu nữ trầm tĩnh bên cửa sổ, năm xưa nàng giả trai vào triều, bao năm chìm nổi trong chốn quan trường, cuối cùng trở thành một bậc quyền thần. Tuy nàng lo việc nước, thương dân chúng lầm than, nhưng suy cho cùng, danh tiếng quá lẫy lừng…
Chàng muốn hỏi: Cô có thật sự nghĩ đến sau này sẽ thu dọn tàn cuộc ra sao chưa?
Dùng sức của một người, ảo tưởng thay rường đổi cột cho cái triều đình đã mục nát không thể cứu vãn này, sẽ phải đối đầu với bao nhiêu thế gia môn phiệt.
Đến lúc đại công cáo thành, thật sự có thể nhẹ nhàng buông bỏ gánh nặng, toàn mạng rời đi ư?