Vọng Dư Tuyết

Chương 8: Tỉnh ngộ



Chuyển ngữ: Naomi.

Nhưng những lời này, Cố Vân Tung cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, chàng ta chuyển đề tài: “Nếu không phải hôm trước cô vào cung, Tứ hoàng tử e là dù có quỳ hỏng cả đôi chân, Hoàng đế cũng chưa chắc đã liếc nhìn y một cái.”

“Phải.” Thừa tướng khều tim nến, ngọn nến chập chờn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chiếu lên gò má nàng, trông thật tĩnh lặng và bình yên: “Sinh mẫu của Tứ điện hạ mất sớm, vua cha lại không đoái hoài đến sống c.h.ế.t của y, ai ai cũng coi y là bùn đất dưới chân, muốn giẫm một cái là giẫm.”

Cố Vân Tung chăm chú lắng nghe nàng nói, nhíu mày: “Đại hoàng tử và Tam hoàng tử tạm thời không nói đến. Chỉ là Nhị hoàng tử vốn là con của Trung cung, tính tình lại tuân thủ phép tắc, Hoàng đế e là cũng có ý lập hắn ta làm trữ quân, tại sao cô lại chọn Tứ hoàng tử không hề có chút vốn liếng vậy?”

Nàng có thể nói kiếp trước mình chính là bị con sói đội lốt người này g.i.ế.c c.h.ế.t hay không. Thôi Cẩm Chi thầm oán một câu.

Nhưng nếu thật sự nói ra, e là vị Định Viễn Tướng quân trước mắt này có thể lập tức cầm lấy cây hồng anh thương, c.h.é.m c.h.ế.t cái kẻ hoang đường là nàng ngay tại chỗ mất.

Nàng nhìn ra khoảng sân cỏ cây tiêu điều, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Nhị hoàng tử chỉ có thể làm một vị vua giữ gìn thành quả, muốn quyết tâm tiến lên, cải cách mạnh mẽ, hắn ta vẫn chưa có bản lĩnh đó.”

Không có sự dạy dỗ tận tâm của Thôi Cẩm Chi ở kiếp này, tương lai của Kỳ Húc rốt cuộc sẽ ra sao, nàng rất mong chờ.

“Nhưng tiểu đệ tử này của cô dường như không tin tưởng cô cho lắm.”

Lần gặp mặt bên ngoài Thái Cực Điện, dù Tứ hoàng tử lúc đó vô cùng suy yếu, ánh mắt y vẫn cực kỳ sáng suốt, vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát chàng ta và Thôi Cẩm Chi, dường như đang phán đoán rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì.

Kỳ Hựu làm ra hành động như vậy, chứng tỏ y vẫn mang lòng hoài nghi với Thừa tướng.

Thôi Cẩm Chi bất đắc dĩ véo sống mũi, đáp: “Phải đó, cho dù ta đích thân ra mặt khiến Hoàng đế xử trí Tam hoàng tử, hay là kéo cái thân thể ốm yếu này của ta đi chăm sóc y cả đêm, cũng không thể khiến y mở lòng với ta.”

Nàng cũng sầu não về chuyện này lắm chứ.

Dẫu cho nàng đầy bụng kinh luân, cũng có năng lực, có mưu lược giúp y đoạt thiên hạ, nhưng Kỳ Hựu không muốn tin nàng, cũng không muốn dùng nàng.

Nàng còn phò tá thế nào được nữa, chẳng lẽ cầm kiếm ép y lên ngôi hả?

“Thuở nhỏ ta đi theo một vị du y hành tẩu bốn phương, từng tình cờ gặp một người thuần thú. Ông ta nói với ta, thuần thú phải bắt đầu từ khi con non chưa nhận chủ, cho ăn, dạy kỹ năng, không thể thiếu thứ gì.”

“Mà quan trọng nhất, chính là dạy dỗ trái tim nó. Bước này là gian nan và khó khăn nhất, nếu thành công—”

Thần sắc thiếu nữ bình tĩnh: “Dù sau này con non có trở thành mãnh thú đáng sợ, mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ mãi mãi ngoan ngoãn phủ phục dưới chân người thầy từng dạy dỗ nó.”

“Hiện giờ y không tin ta, có lẽ là do ta và y ở bên nhau chưa đủ lâu.”

Cố Vân Tung lại trầm mặc hồi lâu, mới thở dài, hơi ngửa người ra sau, nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mắt: “Tứ hoàng tử từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, lớn lên trong thâm cung chịu không biết bao nhiêu giày vò.”

“Cô muốn y làm Hoàng đế không sai, nhưng ngoài ra, không còn gì khác nữa.”

“A Cẩm, năm đó ta từng nói, chỉ cần cô muốn, ta nhất định sẽ giúp cô. Nếu cô đã nhận định Tứ hoàng tử, muốn y trở thành vua của thiên hạ này, vậy thì cô không thể chỉ coi y như một con thú nhỏ.”

Chàng như tự giễu lắc đầu: “Cô đó, hiểu lòng người, cũng biết lợi dụng nhân tính, biết cách dùng lợi ích để thúc đẩy người khác. Nhưng sự đời muôn hình vạn trạng, không phải chỉ có mưu tính mới có thể vận hành.”

“Còn có… tình.”

“Thầy trò, bạn bè, người yêu, đều là tình. Cô có biết… chỉ có chân tâm mới đổi lại được chân tâm.”

Thiếu nữ ngẩn ra, chưa từng nghĩ đến nguyên nhân lại là như vậy.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn cố gắng bồi dưỡng một vị minh quân, để có thể giao phó tất cả mọi chuyện sau này cho y. Bất kể quá khứ y ra sao, trong lòng nghĩ thế nào, nàng đều không quan tâm.

Suy cho cùng, nàng chỉ cần một công cụ hình người giúp mình hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Đây chẳng phải là nàng và Kỳ Húc của kiếp trước sao, vì lợi mà đến, tự nhiên cũng sẽ vì lợi mà tan.

Giờ phút này nghe lời Cố Vân Tung nói, nàng cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Nhớ lại thiếu niên mê man nằm trên giường, vùng vẫy trong thâm cung, giống như một con sói nhỏ hung tợn kháng cự tất cả mọi người, y cuộn mình lại, dốc hết sức lực để sống sót, Thôi Cẩm Chi mới bàng hoàng nhận ra sự lạnh lùng của bản thân.

Nàng giống như một người ngoài cuộc đứng trên cao, lạnh lùng nhìn y giãy giụa trong bóng tối và khổ nạn để không bị nuốt chửng, cứ ngỡ rằng vài phần ân huệ mình ban phát là có thể khiến y cảm kích rơi lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trái tim vốn lãnh đạm lần đầu tiên rung động, trong khoảnh khắc này, nàng mới thật sự nảy sinh ý nghĩ chăm sóc y khôn lớn nên người.

Thời gian trôi đi chầm chậm, giọt nến đỏ rực chảy xuống, lấp đầy cả đế đèn, Cố Vân Tung cũng không lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Chàng ta biết, với trí tuệ của nàng, hiểu ra những đạo lý này không phải là chuyện khó.

Một lúc sau, chỉ thấy Thôi Cẩm Chi quay đầu lại, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa: “Đúng rồi, có một chuyện cần huynh để ý giúp ta.”

“Tứ điện hạ tuy do ta dạy dỗ, nhưng chuyện học võ… ta thực sự bất lực.”

“Ta về sẽ bảo thuộc hạ soạn một danh sách gửi cho cô.” Cố Vân Tung suy nghĩ một chút, rồi lại nghiêng đầu cười: “Chỉ tiếc là, đồ đệ này của cô không thể để ta đích thân dạy dỗ.”

Trên mặt Thôi Cẩm Chi cũng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Lỡ mất cơ hội được Định Viễn Đại tướng quân danh chấn tứ phương đích thân dạy dỗ, đúng là y không có phúc phận này.”

Chuyện này cũng không có cách nào, năm Văn Đức thứ mười bốn, Thôi Cẩm Chi vừa vào thế giới này chưa đầy hai năm, vì sinh tồn mà bất đắc dĩ phải cùng một vị du y lang thang khắp nơi. Khi đó Cửu Giang dịch bệnh lan tràn, dân lưu vong bạo loạn, vừa hay thiếu niên tướng quân Cố Vân Tung phụng chỉ dẫn quân đi trấn áp, chàng đã cứu Thôi Cẩm Chi suýt c.h.ế.t đói, hai người từ đó quen biết.

Sáu năm sau gặp lại, củ cải nhỏ chàng tiện tay cứu năm đó, không ngờ lại hóa thành Trạng nguyên lang cài hoa cung đình.

Chàng ta kinh ngạc trước sự xuất chúng của nàng, cũng muốn khuyên nàng rời đi.

Nhưng có lẽ cả đời Cố Vân Tung cũng khó có thể quên, thiếu nữ mặc nam trang, gương mặt trầm tĩnh nhưng đôi mắt lại sáng đến chói mắt, trong đồng tử tựa như có tia lửa lập lòe, bừng cháy rực rỡ.

Nàng nói, huynh hãy nhìn cái thời loạn lạc này đi, dân sinh điêu đứng, hồng nhạn bi ai. Dù có phạm vào điều cấm kỵ của thiên hạ, nàng cũng phải vì bá tánh mà dựng nên một vị minh quân, vì người trong thiên hạ mà tìm một con đường sống!

Chàng im lặng rất lâu, khẽ nói một câu:

“Được, ta giúp cô.”

Nàng cũng thực sự đã làm được, bốn năm tận tâm tận lực, ngụ binh ư nông, biết người khéo dùng, vừa có thủ đoạn sắt máu, vừa có tấm lòng nhân ái thương dân.

Bao năm qua, nàng ở trên triều đình nắm giữ phong vân biến ảo, chàng ở nơi sa trường định càn khôn thiên hạ. Chàng nghĩ, nếu có thể giúp nàng đại công cáo thành một phen, cũng không uổng công quen biết.

Cố Vân Tung nhếch môi cười nhẹ, đứng dậy, ném cho Thôi Cẩm Chi một thứ. Nàng vội vàng bắt lấy, nhìn kỹ thì phát hiện là một cái bọc, hỏi chàng: “Cái gì đây?”

“Cuối năm ta đánh một trận với bọn Nhung man ở biên quan, đám khốn kiếp đó vừa phát hiện sắp thua là vội vàng dâng lên bảo vật, nghe nói là huyết sâm gì đó, cô cầm lấy uống chơi.”

Thôi Cẩm Chi cười bất đắc dĩ, căn bệnh do hệ thống tạo ra, dù có đem hết trân bảo thiên hạ hóa thành thang thuốc cho nàng uống, cũng chưa chắc đã có hiệu quả, nhưng nàng vẫn khẽ khàng đáp: “Cảm ơn”.

Cố Vân Tung nhấc chân bước ra ngoài, chàng ta quay lưng về phía nàng, không mấy để tâm vẫy tay, đuôi tóc buộc cao khẽ tung bay.

Thôi Cẩm Chi nhìn bóng lưng của chàng, phảng phất như nhìn thấy vô số lần chàng dẫn quân xuất chinh, thương bạc giáp đen, chân đạp tuấn mã, diệt sạch bọn tiểu nhân.

Nàng đột nhiên rất tò mò, kiếp trước Cố Vân Tung biết tin nàng c.h.ế.t thảm, phản ứng sẽ ra sao?

[Phần tiếp theo của kiếp trước có thể dùng điểm cống hiến của cô để đổi xem đó~]

Hệ thống đột nhiên hiện lên một câu trong đầu nàng. Thôi Cẩm Chi thầm đảo mắt, nàng không thèm xem.

Nàng vừa định đứng dậy, bỗng trời đất quay cuồng, nàng vội vàng chống vào góc bàn, lấy lại bình tĩnh.

[Thực ra ta đến để nhắc nhở cô, chức năng che chắn đã mất hiệu lực…]

Lời còn chưa dứt, Thôi Cẩm Chi lập tức choáng váng đầu óc, không khỏi lảo đảo mấy bước: “Ngươi… khụ khụ…”

[Cô có thể chọn sử dụng điểm cống hiến để tiếp tục đổi lấy chức năng che chắn nha~]

Rõ ràng là giọng máy móc lạnh băng, nhưng Thôi Cẩm Chi lại nghe ra được sự hả hê đậm đặc trong đó.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng cơn đau ập đến ngập trời, Thôi Cẩm Chi ho dữ dội, m.á.u tươi từ miệng phun ra, rơi lấm tấm trên áo bào.

Chân nàng mềm nhũn, thế giới trước mắt chốc lát đảo lộn, khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Thôi Cẩm Chi thầm nghĩ…

Cái hệ thống chó má này… ngươi để ta nói được một câu đã chứ…