Đó là lời thật lòng của ta.
Quyền lực và địa vị, so với sự an nguy của chàng, chẳng là gì cả.
Chàng lặng lẽ nghe ta nói hết, không trả lời ngay.
Rất lâu sau, chàng thở dài, ôm ta vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu ta.
“Vãn Tình, cảm ơn nàng.”
Giọng chàng khàn khàn, đầy xúc động:
“Nhưng… chúng ta không đi được.”
“Tại sao?”
“Vì nếu ta không tranh, người c.h.ế.t sẽ là chúng ta.”
Chàng nói rành rọt từng chữ:
“Tính cách của Tiêu Lam, ta hiểu rõ nhất. Hắn thù dai, lòng dạ hẹp hòi. Hắn tuyệt đối không cho phép ta, một ‘người c.h.ế.t sống lại’, được yên ổn tồn tại trên đời.”
“Nếu ta lùi một bước, hắn sẽ tiến mười bước, cho đến khi dồn ta vào tuyệt cảnh, đuổi cùng g.i.ế.t tận.”
“Cho nên, ta không có đường lui.”
“Ta không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng sạch sẽ, khiến hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.”
Lời chàng nói như búa đập vào tim ta.
Lúc ấy, ta hiểu: chúng ta đã đứng bên bờ vực, lui một bước là rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Con đường duy nhất còn lại, là tiến về phía trước.
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt kiên định của chàng, gật mạnh.
“Được.”
“Ta sẽ cùng chàng.”
13
Từ ngày hôm đó, ta không còn chỉ là vương phi của Tiêu Triệt, mà đã trở thành đồng minh bí mật nhất của chàng.
Thư phòng của chàng, trở thành chiến phòng của hai ta.
Ban ngày, chàng đấu trí cùng Thái tử nơi triều đình; ban đêm, chúng ta lại cùng nhau trong thư phòng, ôn lại thế cục của ngày, suy tính từng bước kế tiếp.
Ta giúp chàng sắp xếp những tin tình báo được gửi đến từ bốn phương, phân tích lập trường và điểm yếu của các vị đại thần trong triều, thậm chí còn bắt chước nét chữ của nhiều người, giúp chàng giả mạo những bức thư đến mức đủ để đánh tráo thật giả.
Ta chưa từng nghĩ rằng, một nữ tử khuê phòng như ta, có ngày lại làm ra những chuyện như vậy.
Nhưng ta học rất nhanh.
Bởi vì ta biết, từng bước đi của chúng ta đều liên quan đến sống c.h.ế.t.
Trong thời gian đó, Tiêu Triệt cũng lặng lẽ nuôi dưỡng thế lực của riêng mình.
Chàng triệu hồi những thuộc hạ cũ từng được mẫu phi chàng cất nhắc, nhưng sau này bị đẩy ra ngoài.
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người ấy vốn đã sớm bất mãn với phe Thái tử, nay thấy Tiêu Triệt trở về đầy khí thế, lập tức tập hợp dưới trướng của chàng.
Chàng còn âm thầm liên lạc với Trấn Bắc hầu – người nắm giữ binh quyền trong tay.
Trấn Bắc hầu là huynh ruột của mẫu phi Tiêu Triệt, cũng chính là cữu cữu ruột của chàng.
Năm đó mẫu phi chàng gặp chuyện, Trấn Bắc hầu còn ở nơi biên cương xa xôi, chờ ông chạy về được kinh thành, thì mọi việc đã an bài.
Những năm qua, ông luôn canh cánh chuyện này trong lòng, càng thêm hận thấu xương đám người phe Thái tử.
Một phong mật thư của Tiêu Triệt đã lập tức thổi bùng lửa phục thù trong lòng vị lão tướng quân ấy.
Thế lực của chúng ta, trong bóng tối, từng chút từng chút lớn mạnh.
Mà tất cả những điều này, Thái tử Tiêu Lam dường như không hề hay biết.
Trong mắt hắn, Tiêu Triệt chẳng qua là con châu chấu cuối thu, chẳng thể nhảy nhót được mấy ngày nữa.
Hắn bận bịu tranh giành với các hoàng tử khác trong triều, còn đối với “phế nhân” như Tiêu Triệt, hắn chỉ phái mấy kẻ ám sát, thực hiện vài chiêu trò hạ cấp nhằm quấy rối.
Chính điều này đã cho chúng ta khoảng thời gian phát triển vô cùng quý báu.
Trong những ngày tháng vừa căng thẳng vừa hiểm nguy ấy, tình cảm giữa ta và Tiêu Triệt cũng xảy ra một sự thay đổi vi diệu.
Chúng ta không còn chỉ là đồng minh.
Chúng ta là chỗ dựa duy nhất của nhau, là hơi ấm duy nhất của nhau.
Khi ta băng bó vết thương cho chàng, chàng sẽ nắm tay ta, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay.
Khi ta thức đêm đọc tình báo mà mệt quá ngủ gật, chàng sẽ bế ta về giường, đắp chăn cho ta cẩn thận.
Có lần, vì luyện chữ cả đêm để mô phỏng nét bút của một vị quan, đến sáng cổ tay ta đau nhức đến không thể nhấc lên được.
Chàng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ mang đến một chậu nước ấm, tự tay chườm nóng cho ta, dùng ngón tay có vết chai của mình, nhẹ nhàng, từng chút từng chút xoa bóp cho ta.
Khoảnh khắc ấy, khi ta nhìn gương mặt nghiêng đầy tập trung của chàng, có một nơi trong tim ta, hoàn toàn sụp đổ.
Ta đã yêu chàng rồi.
Không phải yêu kẻ ngốc ngày xưa cần ta chăm sóc, mà là yêu nam nhân trước mặt, tỉnh táo, mạnh mẽ, thâm sâu, lại dịu dàng với ta đến tận cùng, Tiêu Triệt.
14
Chớp mắt đã đến cuối năm.
Trong cung chuẩn bị tổ chức yến tiệc đêm Giao thừa, hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ, yêu cầu tất cả hoàng tử cùng gia quyến phải tham dự.
Ta biết, đây sẽ là một bữa tiệc Hồng Môn.
Thái tử Tiêu Lam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này để ra tay với chúng ta.
Vài ngày trước yến tiệc, ta đích thân may cho Tiêu Triệt một chiếc áo bào gấm màu lam đậm, dùng chỉ vàng thêu họa tiết mây lành mờ ẩn ở cổ áo và ống tay áo.
Ta còn dùng vải thừa, tự may cho mình một chiếc áo choàng cùng tông màu.
Tiêu Triệt nhìn ta cầm kim chỉ, cười nói:
“Chúng ta thế này... có tính là minh chứng chân tình không?”