Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 11



Ta liếc chàng một cái: 

 

“Lẻo mép.”

 

Nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật.

 

Đêm giao thừa, chúng ta ngồi xe ngựa vào cung. Trong xe, chàng nắm tay ta, mười ngón đan chặt.

 

“Vãn Tình.” 

 

Chàng bất ngờ lên tiếng, giọng hơi trầm:

 

“Tối nay, bất kể có chuyện gì xảy ra, nàng phải luôn đi sát bên ta, không được rời nửa bước.”

 

Tim ta khẽ se lại, chỉ khẽ gật đầu.

 

“Ta biết.” 

 

Chàng nhìn ta, ánh mắt mang theo một tia áy náy mà ta chưa từng thấy qua:

 

“Thời gian qua, nàng chịu nhiều ủy khuất. Đi theo ta, khiến nàng luôn phải thấp thỏm, lo sợ.”

 

“Ta không thấy ủy khuất.”

 

Ta lắc đầu, ngược lại siết c.h.ặ.t t.a.y chàng: 

 

“Được ở bên chàng, ta cam tâm tình nguyện.”

 

Chàng không nói gì thêm, chỉ ôm ta vào lòng chặt hơn.

 

Yến tiệc được tổ chức tại điện Thái Hòa, đèn đuốc rực rỡ, ca múa tưng bừng. 

 

Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, bên dưới là các hoàng tử và đại thần.

 

Thái tử Tiêu Lam ngồi ở vị trí gần hoàng thượng nhất. 

 

Khi thấy chúng ta bước vào, hắn nâng ly rượu, từ xa cười nhạt với chúng ta một cái.

 

Nụ cười ấy khách khí nhưng xa cách, khiến lưng ta lạnh buốt. 

 

Cảm giác như có một con rắn độc đang âm thầm thè lưỡi trong bóng tối.

 

Yến tiệc diễn ra hết sức suôn sẻ, rượu chè náo nhiệt, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ. 

 

Như thể những sóng ngầm trước đó, tất cả chỉ là ảo giác của ta.

 

Nhưng càng như thế, trong lòng ta lại càng bất an.

 

Khi tiệc đến hồi ba tuần rượu, Thái tử Tiêu Lam bỗng nhiên đứng dậy, nâng ly hướng về phía hoàng thượng, cất cao giọng:

 

“Phụ hoàng, hôm nay là đêm giao thừa, nhi thần thấy tam đệ và tam đệ muội tình cảm mặn nồng, không bằng để tam đệ muội gảy một khúc đàn cho mọi người thưởng rượu, thế nào ạ?”

 

Ánh mắt hắn, thẳng tắp nhìn về phía ta.

 

Trong đại điện, nhất thời yên tĩnh đến rợn người. 

 

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ta.

 

Ngay lập tức, ta hiểu ra. Đây là chiêu đầu tiên của hắn.

 

Hắn biết ta xuất thân từ gia đình văn thần, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. 

 

Nhưng hắn càng biết rõ, ba năm nay ta vì chăm sóc Tiêu Triệt, bận rộn chuyện trong ngoài, đã lâu không luyện đàn, đôi tay cũng vì làm việc nhà mà trở nên thô ráp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn muốn ta mất mặt trước toàn triều văn võ, mượn đó để làm nhục Tiêu Triệt.

 

“Thái tử điện hạ nói đùa rồi.” 

O Mai d.a.o Muoi

Ta còn chưa mở miệng, Tiêu Triệt đã lạnh nhạt nói:

 

“Nội tử lâu rồi không chạm vào đàn, kỹ nghệ đã kém, e rằng sẽ làm bẩn tai mọi người.”

 

“Ấy, tam đệ nói thế là không phải rồi.”

 

Tiêu Lam cười:

 

“Phu xướng phụ tùy mà, tam đệ bây giờ đầu óc tỉnh táo, mưu kế liên tiếp trên triều, hẳn là tam đệ muội cũng không hề kém cạnh. Xin tam đệ muội đừng từ chối, để phụ hoàng và mọi người được mở mang kiến thức.”

 

Hắn đã nói đến mức này, nếu ta còn từ chối, thì chính là không nể mặt hoàng thượng và thái tử.

 

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy.

 

“Nếu thái tử điện hạ đã có lòng, vậy thần thiếp... xin được múa rìu qua mắt thợ.”

 

Ta bước ra giữa đại điện, cung nữ đã chuẩn bị sẵn một cây cổ cầm tuyệt hảo.

 

Ta ngồi xuống, thử âm.

 

Quả nhiên, dây đàn đã bị người động tay. 

 

Có một dây bị chỉnh thấp hơn bình thường nửa cung. 

 

Nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện, nhưng người sành nghe, chỉ cần gảy một khúc là sẽ nhận ra ngay.

 

Lúc đó, nếu đàn sai tông, ta sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành.

 

Thủ đoạn thật độc ác.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía thái tử, hắn đang cầm chén rượu, mặt mũi hả hê như đang chờ xem trò hay. 

 

Ta lại nhìn sang Tiêu Triệt, chàng ngồi đó, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ lo lắng.

 

Ta mỉm cười với chàng, ý là hãy yên tâm.

 

Sau đó, ta nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn.

 

15

 

Ta không gảy khúc nhạc nổi tiếng mà ai ai cũng quen thuộc. 

 

Thay vào đó, ta chọn một khúc nhạc rất ít người biết đến, gần như đã thất truyền, tên là "Quảng Lăng Tán".

 

Khúc nhạc này nổi danh bởi khí thế hào hùng, mạnh mẽ và tráng lệ. 

 

Nhưng điều đặc biệt nhất là nó yêu cầu rất cao với đàn, trong đó có một đoạn, phải điều chỉnh một dây đàn xuống nửa cung mới có thể thể hiện được sát khí của chiến mã đ.a.o binh đang xông pha trận mạc.

 

Đây là bản nhạc mà khi còn nhỏ, chúng ta vô tình đọc được trong một cuốn sách cổ đơn lẻ. 

 

Lúc đó chỉ thấy thú vị nên đã ghi nhớ lại, chẳng ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.

 

Ngay khi nốt đầu tiên vang lên dưới đầu ngón tay, sắc mặt Thái tử liền hơi biến đổi. 

 

Có lẽ hắn không ngờ ta lại chọn khúc này.

 

Theo nhịp điệu dâng trào, đầu ngón tay của ta lướt trên dây đàn, lúc thì như suối nguồn róc rách, khi lại như cuồng phong sấm sét.