Mà là một âm mưu độc ác, triệt để từ đầu đến cuối.
Tay ta bắt đầu run không kiểm soát.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo chàng, đốt ngón tay trắng bệch.
“Vậy… lần này chàng cứu phụ thân ta, không chỉ vì ta…”
“Cũng vì ta.”
Chàng tiếp lời ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o:
“Tiêu Lam đã dám ra tay một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Ta không thể tiếp tục ngồi chờ c.h.ế.t.”
Chàng nhìn ta, từng chữ rõ ràng:
“Vãn Tình, từ giờ phút này, chúng ta mới thực sự là… cùng một chiến tuyến.”
“Nàng, có sợ không?”
Ta nhìn sâu vào đôi mắt chàng – nơi đó có thù hận, có mưu tính, có sát khí lạnh buốt, nhưng sâu thẳm bên trong, lại có sự dò hỏi và một chút lo lắng khó nhận ra.
Ta lắc đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y chàng, quả quyết nói:
“Ta không sợ.”
Chỉ cần được bên chàng, dù núi d.a.o biển lửa, ta cũng không sợ.
12
Vụ án của phụ thân ta như một mồi lửa, hoàn toàn châm ngòi cho cuộc chiến giữa Tiêu Triệt và Thái tử Tiêu Lam.
Tiêu Lam không ngờ, cạm bẫy hắn bày ra chẳng những không kéo được phụ thân ta ngã xuống, còn làm mất đi một mưu sĩ quan trọng, khiến Tiêu Triệt, kẻ hắn cho là phế nhân, đột ngột trở lại trung tâm chính trường.
Hắn bắt đầu nhằm vào Tiêu Triệt ở khắp nơi.
Trên triều, hắn liên kết đám thân tín, dâng tấu đàn hặc Tiêu Triệt tự ý can thiệp vào vụ án của Đại Lý Tự, vượt quyền.
Tiêu Triệt chỉ một câu đã chặn đứng:
“Rửa oan cho nhạc phụ, là bổn phận làm con rể. Nếu Thái tử điện hạ cho rằng bản vương sai, chi bằng tự hỏi vì sao dưới trướng ngài lại có hạng người dối trá hãm hại người vô tội?”
Một câu nói khiến Tiêu Lam mặt mày tái xanh, nhưng không phản bác được gì.
Không chiếm được lợi thế trong triều, Tiêu Lam bắt đầu chơi trò ám muội.
Hắn cho người tung tin đồn: phụ thân ta thoát tội là nhờ Tiêu Triệt âm thầm mua chuộc viên quan ra làm chứng, tất cả bằng chứng đều là ngụy tạo.
Cả kinh thành xôn xao bàn tán.
Ta tức đến nghiến răng, còn Tiêu Triệt thì vẫn thản nhiên:
“Người trong sạch tự có trời biết.”
Chàng an ủi ta:
“Hắn càng hành động như thế, càng chứng minh hắn đang sợ.”
Quả nhiên, chưa đến vài ngày sau, viên quan làm chứng kia đột ngột “tự sát vì sợ tội” ngay tại nhà.
Mọi manh mối lại bị cắt đứt.
Không đối chứng, không lời giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một chiêu của Tiêu Lam, thật sự độc địa.
Ta bắt đầu thật sự lo cho tình cảnh của Tiêu Triệt.
Thế lực của Thái tử đã ăn sâu như rễ, mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
Mà người Tiêu Triệt có thể tin tưởng, dường như chỉ có bản thân chàng, cùng hai thị vệ thần bí kia.
O Mai d.a.o muoi
Tối hôm đó, chàng về muộn hơn thường lệ.
Trên người mang theo một mùi m.á.u nhàn nhạt.
Dù rất nhẹ, ta vẫn ngửi thấy.
Tim ta như nhảy dựng lên, vội kéo tay chàng kiểm tra:
“Chàng bị thương rồi?”
Chàng lắc đầu, cởi áo ngoài ra, ta mới thấy tay áo bị rách một đường dài.
“Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý rồi.”
Chàng nói nhẹ như không.
“Là người của Thái tử?”
Giọng ta run rẩy.
Chàng khẽ “ừ”, rồi ngồi xuống bên ta, nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của ta.
“Họ muốn g.i.ế.t ta, không dễ vậy đâu.”
Giọng chàng vẫn điềm tĩnh, như thể đang kể chuyện người khác:
“Chỉ không ngờ, hắn lại mất kiên nhẫn nhanh đến vậy.”
Lòng ta như bị ai bóp nghẹt.
Ta biết, đây chỉ mới là khởi đầu.
Chỉ cần Tiêu Triệt còn sống, chỉ cần chàng còn chắn đường Tiêu Lam, những lần ám sát sẽ tiếp nối không ngừng.
“Tiêu Triệt…”
Ta nhìn chàng, lấy hết can đảm trong đời, hỏi:
“Chàng… muốn ngồi lên ngôi vị kia sao?”
Ta hỏi là… ngôi vua.
Không khí như đông cứng lại.
Chàng nhìn ta rất lâu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rồi hóa thành nụ cười phức tạp.
“Sao nàng hỏi vậy?”
“Vì nếu chàng không muốn, ta và chàng có thể rời khỏi nơi này.”
Ta nghiêm túc nói:
“Rời kinh thành, đến một nơi không ai biết đến. Ta có thể không làm vương phi, chàng cũng không cần làm vương gia. Chúng ta sống như người thường, không cần bận tâm mưu mô tính kế nữa… được không?”