Sợi dây đã bị động tay động chân kia, dưới tay ta, không những không trở thành điểm yếu, mà trái lại lại thành điểm nhấn, đẩy toàn bộ khúc nhạc lên đến cao trào.
Khúc nhạc kết thúc, dư âm vẫn vang vọng.
Cả đại điện im phăng phắc.
Mọi người đều bị khúc "Quảng Lăng Tán" này của ta làm cho chấn động.
Một lúc sau, Hoàng thượng là người đầu tiên vỗ tay cười lớn:
“Hay lắm! Hay cho một khúc Quảng Lăng Tán! Không ngờ con dâu của Trẫm lại có cốt cách như thế!”
Ánh mắt ngài nhìn ta tràn đầy tán thưởng và ngạc nhiên. Ta đứng dậy, khiêm nhường thi lễ:
“Khiến phụ hoàng chê cười rồi.”
Hoàng thượng tâm tình vui vẻ, lập tức ban thưởng cho ta và Tiêu Triệt một đôi ngọc như ý.
Sắc mặt Thái tử Tiêu Lam thì đen như đáy nồi, dường như có thể nhỏ ra mực.
Hắn vốn định khiến chúng ta mất mặt, kết quả lại làm cho chúng ta toả sáng, được hoàng thượng yêu thích.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Chúng ta trở về chỗ ngồi, Tiêu Triệt lập tức nắm lấy tay chúng ta.
Lòng bàn tay chàng... lại hơi ướt.
“Ta thật không ngờ, nàng còn có chiêu này.”
Chàng nhìn ta, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
Ta nháy mắt tinh nghịch:
“Những điều chàng chưa biết về thiếp, còn nhiều lắm!”
Chàng bật cười, nắm tay ta càng chặt hơn.
Hiệp đầu tiên, chúng ta thắng.
Nhưng ta biết, chiêu tiếp theo của Thái tử chắc chắn sẽ tới.
Quả nhiên, yến tiệc tiếp tục, ca múa chưa dứt, rượu mới nửa tuần, một tổng quản nội thị hớt hải chạy vào đại điện, thần sắc hoảng loạn, quỳ rạp trước mặt hoàng thượng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng! Không hay rồi! Đông cung… Đông cung cháy lớn rồi ạ!”
“Gì cơ?!”
Hoàng thượng cả kinh, bật dậy khỏi long ỷ.
Sắc mặt Thái tử Tiêu Lam cũng lập tức thay đổi, vội vàng hỏi:
“Lửa cháy thế nào? Có ai bị thương không?”
“Lửa… lửa rất lớn! Đã gần cháy đến Văn Uyên Các – nơi cất giữ bài thi khoa cử sang năm rồi ạ!”
Tổng quản mặt mày như đưa đám:
“Hơn nữa… hơn nữa… tại hiện trường phát hiện vật này!”
O Mai d.a.o Muoi
Vừa nói, hắn vừa rút từ trong n.g.ự.c ra một vật, giơ cao lên.
Đó là một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc này… giống hệt miếng mà ta vẫn đeo ở thắt lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là quà lễ thành niên do mẫu thân tặng ta, vật truyền gia bảo của Thẩm gia, độc nhất vô nhị trên đời.
Trong đầu ta “oành” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Ta theo phản xạ đưa tay sờ thắt lưng, ngọc bội đã không thấy đâu nữa.
“Cái này… chẳng phải là ngọc bội của Tĩnh Vương phi sao?!”
Không biết ai trong đám đông kinh hô lên một tiếng.
Chớp mắt, mọi ánh mắt như những mũi tên nhọn đồng loạt b.ắ.n về phía ta.
Gài bẫy.
Đây là một màn gài bẫy trắng trợn!
“Phụ hoàng!”
Thái tử Tiêu Lam “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Nhi thần biết, tam đệ vẫn luôn bất mãn với nhi thần. Nhưng nhi thần thật không ngờ, bọn họ… bọn họ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế này, đốt Đông cung, mưu hại bài thi khoa cử, lung lay căn cơ quốc gia!”
“Phụ hoàng! Xin người làm chủ cho nhi thần!”
Vừa nói hắn vừa dập đầu liên tục.
Một màn kẻ trộm la làng thật đúng bài bản.
Ta tức đến toàn thân run rẩy, nhưng trăm miệng khó mà biện minh.
Ngọc bội là của ta, ta lại có “động cơ phóng hoả”, mà giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, ta căn bản không có cách nào giải thích.
“Thẩm Vãn Tình.”
Giọng hoàng thượng đã lạnh như băng.
“Ngươi có biết tội chưa?”
Ta biết, chỉ cần nhận tội, không chỉ ta phải c.h.ế.t, mà cả Thẩm gia cũng bị liên lụy.
Cả Tiêu Triệt... cũng sẽ bị kéo xuống nước.
Ta đang định mở miệng biện giải thì Tiêu Triệt đã bước lên trước một bước, chắn chúng ta phía sau, đối diện với cơn giận sấm sét của hoàng thượng.
“Phụ hoàng,”
Giọng chàng bình tĩnh đến đáng sợ,
“Nhi thần tin tưởng, Vương phi bị oan.”
“Bị oan?!”
Thái tử cười nhạt:
“Tam đệ, miếng ngọc bội này chính là chứng cứ xác thực! Đệ còn muốn bao che nàng ta sao?”
“Có phải chứng cứ hay không, tra sẽ rõ.”
Tiêu Triệt không thèm liếc mắt nhìn Thái tử, chỉ chắp tay nói với hoàng thượng:
“Phụ hoàng, vụ việc này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Nhi thần khẩn cầu người giao cho Đại Lý Tự điều tra toàn diện – trả lại sự trong sạch cho Vương phi.”
“Điều tra toàn diện?!”