Thái tử lập tức phản bác:
“Chờ đến lúc Đại Lý Tự điều tra xong, thì Đông cung đã cháy thành tro rồi! Theo nhi thần thấy, nên lập tức bắt giữ Thẩm thị, tra khảo nghiêm khắc!”
Hai người, ngay trên triều đình, đối đầu căng thẳng.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm, không lộ cảm xúc. Ta biết, ngài đang cân nhắc.
Ngay lúc ấy, Trấn Bắc Hầu, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, bất ngờ bước ra khỏi hàng.
“Hoàng thượng,”
Giọng ông như chuông đồng,
“Thần cũng thấy, việc này có điều khả nghi.”
16
Trấn Bắc Hầu, cữu cữu ruột của Tiêu Triệt, nắm trong tay ba trăm ngàn quân trấn giữ phương Bắc, một khi lên tiếng thì sức nặng không thể xem thường.
Hoàng thượng đưa mắt sang ông:
“Ồ? Hầu gia có cao kiến gì?”
“Bẩm Hoàng thượng,”
Trấn Bắc Hầu không kiêu không sợ, ánh mắt sắc như d.a.o:
“Đông cung canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể để nữ quyến tùy tiện ra vào phóng hoả? Huống hồ, từ khi Tĩnh Vương phi vào điện đến giờ, chưa từng rời khỏi Tĩnh Vương nửa bước – văn võ bá quan trong triều đều có thể làm chứng. Nàng lấy đâu ra thời gian để lẻn đến Đông cung gây hoả hoạn?”
Ông dừng một chút, giọng càng vang hơn:
“Hơn nữa, kẻ gây án nào lại ngu xuẩn đến mức để lại tín vật độc nhất vô nhị của mình ở hiện trường một cách trắng trợn như vậy?”
“Việc này chẳng giống hành vi của hung thủ, ngược lại càng giống như… có người cố tình làm ra, muốn thiên hạ đều biết, là Tĩnh Vương phi làm!”
Những lời ông nói như chùy nện đất, lập tức chỉ ra vấn đề lớn nhất trong vụ việc.
Đúng vậy, quá lộ liễu rồi.
Thủ đoạn gài bẫy này thô thiển đến mức xúc phạm trí tuệ người khác.
Sắc mặt Thái tử Tiêu Lam thay đổi, vội biện hộ:
“Lời này không đúng! Có khi nào… có khi nào chính là nàng ta cố ý để như vậy, muốn đảo ngược cục diện, để tự tạo bằng chứng vô tội cho mình?”
“Ồ?”
Trấn Bắc Hầu bật cười lạnh, quay đầu nhìn hắn:
“Vậy thần xin hỏi Thái tử. Nếu người cho rằng Tĩnh Vương phi tâm cơ thâm sâu đến mức đó, thì phòng thủ Đông cung của người không phải quá tệ rồi sao?”
“Một nữ tử yếu đuối còn có thể tự do ra vào, nếu là thích khách thì sao? Chẳng phải cái đầu của ngài, đã sớm bị mang đi rồi à?”
“Ngươi!”
Thái tử nghẹn họng, mặt đỏ như gấc.
Lời của Trấn Bắc Hầu, tưởng như đang bênh vực ta, thực ra là đang ép ngược lại Thái tử.
Hắn nói ta dễ dàng gây án, thì tức là tự nhận Đông cung phòng thủ yếu kém.
Hắn nói ta không thể làm được, thì vụ cháy chẳng liên quan gì đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù nói thế nào, hắn cũng không chiếm được lý.
Hoàng thượng là người từng ngồi trên ngai lâu năm, tự nhiên hiểu rõ điều này.
Sắc mặt ngài dịu đi đôi chút, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm khắc:
“Trấn Bắc Hầu nói có lý.”
Ngài trầm giọng:
O Mai d.a.o Muoi
“Việc này đúng là có nhiều điểm đáng nghi. Nhưng Đông cung cháy là thật, ngọc bội của Tĩnh Vương phi xuất hiện tại hiện trường cũng là thật.”
Ánh mắt ngài quét qua ta, cuối cùng dừng lại ở Tiêu Triệt.
“Tiêu Triệt, Trẫm cho ngươi ba ngày. Trong vòng ba ngày, nếu ngươi điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho Vương phi – Trẫm sẽ không truy cứu. Còn nếu không...”
Ngài không nói hết, nhưng hàm ý đe doạ đã quá rõ ràng.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Tiêu Triệt cúi người lĩnh mệnh, giọng kiên định, không một chút hoảng loạn.
Một bữa tiệc đêm Giao thừa lẽ ra nên đầy niềm vui… đến đây bỗng kết thúc trong sự rối ren và u ám.
17
Trên xe ngựa trở về vương phủ, bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Ta vẫn cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Triệt.
"Xin lỗi..."
Cuối cùng ta không nhịn được, khẽ nói:
"Đều là ta... liên lụy đến chàng."
Nếu không phải vì ta, chàng đã chẳng bị Thái tử nhằm vào khắp nơi.
Nếu không phải vì ta, chàng cũng chẳng cần trước mặt hoàng thượng lập ra một lời cam kết như vậy.
Ba ngày, chỉ có ba ngày.
Phải làm rõ một vụ hãm hại phức tạp và được chuẩn bị kỹ càng như thế ngay trong kinh thành rộng lớn này – nói dễ hơn làm.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó.”
Bàn tay ấm áp của chàng đặt lên mu bàn tay ta, từng ngón tay lạnh buốt của ta bị chàng nhẹ nhàng gỡ ra, đan chặt vào mười ngón tay của chàng.
“Đây không phải lỗi của nàng.”
Chàng nhìn ta, ánh mắt kiên định:
“Từ lúc ta quyết định phản công, ta đã dự liệu sẽ có ngày hôm nay. Hắn không nhằm vào nàng, mà nhằm vào ta. Nàng chỉ là… bước đột phá mà hắn chọn.”
Những lời chàng nói khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng lo lắng trong lòng thì chẳng giảm bớt chút nào.
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây? Miếng ngọc bị mất khi nào, ta hoàn toàn không nhớ nổi…”
Ta nói với vẻ hối hận.
“Đừng vội.”