Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 14



Chàng vỗ vỗ mu bàn tay ta để trấn an:

 

“Xe tới trước núi ắt sẽ có đường. Hắn đã ra tay, thì nhất định sẽ để lại manh mối.”

 

Vừa về tới vương phủ, chàng lập tức triệu tập Phong và Lâm đến.

 

“Hãy điều tra tất cả cung nhân tiếp xúc với vương phi trong yến tiệc tối nay.” 

 

Chàng lạnh lùng ra lệnh.

 

“Nhất là những người dâng món, rót rượu – một kẻ cũng không được bỏ sót.”

 

“Tuân lệnh!”

 

Hai người Phong, Lâm nhận mệnh, thân ảnh lóe lên liền biến mất trong màn đêm.

 

Ta thì cố ép bản thân giữ bình tĩnh, cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong buổi tiệc tối nay.

 

“Xuân Đào.” 

 

Ta gọi nha hoàn thân cận tới:

 

“Ngươi nghĩ kỹ lại xem, từ lúc vào cung đến lúc ra cung, có chuyện gì bất thường xảy ra không?”

 

Xuân Đào nhíu mày, cố gắng suy nghĩ một hồi lâu, rồi bỗng nhiên đập đùi:

 

“Nương nương! Nô tỳ nhớ ra rồi!”

 

Nàng vội vàng nói: 

 

“Trước lúc người lên đàn gảy đàn, có một tiểu cung nữ đến thay trà cho người, không cẩn thận làm đổ một ít nước trà lên vạt váy của người. Lúc đó nàng ta luống cuống đến mức quỳ xuống không ngừng lau giúp người, còn liên tục xin lỗi.”

 

“Tiểu cung nữ?” 

 

Lòng ta khẽ động:

 

“Trông thế nào?”

 

“Nhìn rất bình thường... chỉ là... chỉ là tay nàng ta...” 

 

Xuân Đào cố nhớ lại:

 

“Tay rất khéo léo, lúc lau dường như còn khẽ chạm vào eo người. Lúc đó nô tỳ nghĩ là nàng ta đang giúp người chỉnh lại ngọc bội nên không để ý.”

 

Eo!

 

Ngọc bội!

 

Ta và Tiêu Triệt nhìn nhau, đều thấy được đáp án trong mắt đối phương.

 

Chính là nàng ta! Nhất định là nàng ta đã lợi dụng lúc lau váy, thần không biết quỷ không hay mà đánh cắp ngọc bội của ta!

 

“Nhưng cung nữ trong cung nhiều như vậy, chúng ta biết tìm nàng ta ở đâu?” 

 

Ta sốt ruột hỏi.

O Mai d.a.o Muoi

“Không khó.” 

 

Khóe môi Tiêu Triệt khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh:

 

“Đã là người của Thái tử, thì chắc chắn đang trốn trong Đông cung. Nàng ta lấy được ngọc bội, hoàn thành nhiệm vụ, giờ này e là đang chờ nhận thưởng.”

 

“Ý chàng là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chúng ta, đến Đông cung, bắt người.”

 

18

 

Lén lút đột nhập Đông cung, chẳng khác nào vào hang hổ mà rút râu.

 

Nhưng ta biết, chỉ cần Tiêu Triệt nói được thì sẽ làm được.

 

Chàng không dẫn theo bất kỳ ai, chỉ thay một bộ dạ hành dễ hành động, rồi nói với ta:

 

“Nàng ở lại phủ đợi tin ta. Trước khi ta quay về, đừng đi đâu cả.”

 

“Chàng muốn đi một mình sao?” 

 

Ta lo lắng nắm lấy tay áo chàng.

 

“Yên tâm.” 

 

Chàng siết tay ta, ánh mắt đầy tự tin:

 

“Ta còn nắm rõ việc bố trí trong Đông cung hơn cả Thái tử.”

 

Trước khi trở nên ngốc nghếch, chàng thường được hoàng thượng phái tới Đông cung để phụ trợ Thái tử học hành. 

 

Mỗi đường mật đạo, từng ca trực đổi lính ở Đông cung, chàng đều rõ như lòng bàn tay. 

 

Đây là điều mà Thái tử Tiêu Lam e là nằm mơ cũng không ngờ tới.

 

Ta nhìn bóng lưng chàng biến mất trong màn đêm, tim như nghẹn nơi cổ họng.

 

Đêm đó, ta không tài nào chợp mắt.

 

Ta đến thiền phòng, thắp một nén hương, quỳ trên bồ đoàn mà khấn cầu hết lần này đến lần khác.

 

Ta không cầu thần Phật giúp ta rửa sạch oan khuất, ta chỉ cầu... chàng có thể bình an trở về.

 

Khi trời gần sáng, cuối cùng ta cũng nghe thấy động tĩnh ngoài sân.

 

Ta loạng choạng chạy ra, liền thấy Tiêu Triệt nhảy tường vào, trong tay còn xách theo một cung nữ bị trói chặt, miệng bị nhét vải kín.

 

Chính là người Xuân Đào đã miêu tả!

 

“Tiêu Triệt!”

 

Ta mừng đến phát khóc, lao đến muốn kiểm tra xem chàng có bị thương không.

 

“Ta không sao.”

 

Chàng ném người xuống đất, nhìn ta cười một cái. 

 

Trong nụ cười ấy có sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại rạng ngời.

 

Chàng thực sự đã làm được.

 

Một mình chàng, xông vào Đông cung được canh phòng nghiêm ngặt, sống c.h.ế.t bắt người về.

 

Chàng tháo vải trong miệng cung nữ ra, cô ta vừa thấy chúng ta liền sợ đến hồn bay phách lạc, dập đầu lia lịa:

 

“Vương gia tha mạng! Vương phi nương nương tha mạng!”

 

“Tha mạng sao?”