Giọng Tiêu Triệt lạnh như băng:
“Nói! Là ai sai ngươi trộm ngọc bội của vương phi? Là ai sai ngươi phóng hỏa?”
“Nô tỳ... nô tỳ không biết!”
Cung nữ khóc lóc kêu oan:
“Nô tỳ chỉ nghe lệnh hành sự, trộm ngọc bội rồi giao cho một công công, chuyện sau đó nô tỳ không hay biết gì nữa!”
“Là công công nào?”
Ta truy hỏi.
“Là... là Tiểu Đức Tử bên cạnh Thái tử điện hạ!”
Tiểu Đức Tử!
Hắn là thái giám tâm phúc của Thái tử!
Đúng rồi!
Mọi manh mối cuối cùng cũng nối liền với nhau!
“Còn vụ hỏa hoạn thì sao?”
Tiêu Triệt tiếp tục truy vấn:
“Là ai phóng hỏa?”
“Không... không phải nô tỳ!”
Cung nữ sợ hãi đến run rẩy:
“Sau khi giao ngọc bội cho Tiểu Đức Tử, nô tỳ bị nhốt vào một nhà kho. Sau đó chỉ nghe bên ngoài la lên có cháy... Vương gia, thật sự không phải nô tỳ! Xin người minh xét!”
Nhìn dáng vẻ cô ta, không giống như đang nói dối.
Ta và Tiêu Triệt trao đổi ánh mắt.
Có vẻ như Thái tử cũng vô cùng cẩn thận.
Cung nữ này chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của hắn, một con tốt thí sau khi dùng xong thì bị vứt bỏ.
Còn người phóng hỏa thật sự, là một kẻ khác.
“Được rồi.”
Tiêu Triệt gật đầu:
“Nếu ngươi đã nói vậy, bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Chàng ghé tai nàng ta, thì thầm vài câu.
Sắc mặt cung nữ lúc đầu trắng bệch, rồi tái xanh, sau đó chuyển sang hoảng sợ.
Cuối cùng, như thể bám được vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng ta liên tục gật đầu.
“Nô tỳ nguyện ý! Nô tỳ cái gì cũng nguyện ý!”
O Mai d.a.o Muoi
Ta không biết Tiêu Triệt đã nói gì với cô ta.
Nhưng ta biết, cuộc phản kích của chúng ta, bắt đầu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
19
Sáng sớm hôm sau, khắp kinh thành liền truyền ra một tin chấn động:
Tĩnh Vương phi Thẩm Vãn Tình, vì sợ tội đã bỏ trốn!
Tin tức vừa truyền ra, cả thành xôn xao.
Thái tử Tiêu Lam vừa nhận tin đã lập tức vào cung, trước mặt hoàng thượng ra sức đổ vấy, nói ta chột dạ vì làm chuyện mờ ám, nay sợ tội bỏ trốn chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Hắn còn chủ động xin được dẫn cấm quân đến lục soát phủ Tĩnh Vương.
Hoàng thượng gật đầu đồng ý.
Chỉ trong chốc lát, đại đội cấm quân đã bao vây phủ Tĩnh Vương đến mức nước cũng khó lọt.
Thái tử Tiêu Lam dẫn theo đoàn người khí thế hùng hổ xông thẳng vào, trên mặt là vẻ đắc ý không thể che giấu.
“Tam đệ à.”
Hắn làm bộ làm tịch nói với Tiêu Triệt:
“Không phải nhị ca không nể mặt đệ, mà thật sự là tam đệ muội nàng ấy... ai, đệ giao người ra sớm một chút, biết đâu phụ hoàng còn nể tình mà xử nhẹ tay.”
Tiêu Triệt mặt không đổi sắc, lạnh nhạt đáp:
“Vương phi không có trong phủ, Thái tử điện hạ cứ tự nhiên.”
“Lục soát!”
Thái tử ra lệnh một tiếng, đám cấm quân liền như hổ đói xông vào phủ, lục tung toàn bộ từ trên xuống dưới.
Tất nhiên là bọn họ chẳng tìm thấy gì cả.
Bởi vì – ta vốn chưa từng rời khỏi vương phủ.
Ta đang trốn trong mật thất bên trong thư phòng của Tiêu Triệt.
Mật thất này là do chàng cho xây từ trước khi giả ngốc, cực kỳ kín đáo, ngoài chàng ra, không ai biết đến.
Từ cửa thông gió trong mật thất, ta có thể nghe rõ mọi động tĩnh bên ngoài.
Ta nghe thấy giọng Thái tử tức tối khi không tìm được người:
“Tiêu Triệt! Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, không có ngươi giúp đỡ, có thể chạy trốn đến đâu? Tốt nhất ngươi nên khai thật, bằng không, đừng trách ta lấy tội bao che mà bắt luôn cả ngươi!”
Ta nghe được tiếng cười lạnh của Tiêu Triệt.
“Thái tử điện hạ đúng là uy phong lẫm liệt. Bản vương đã nói rồi, vương phi không có ở đây. Nếu ngài không tin, cứ tiếp tục lục soát. Có điều, muốn khám phủ của bản vương, cần có thánh chỉ của phụ hoàng. Không biết Thái tử điện hạ... có mang theo không?”
Chỉ một câu của chàng liền khiến Thái tử nghẹn họng không nói được lời nào.
Ta biết – Tiêu Triệt đang cố ý kéo dài thời gian.
Chàng đang đợi.
Đợi một người xuất hiện.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, một nội thị hấp tấp chạy tới, ghé tai thì thầm với Thái tử mấy câu.
Sắc mặt Thái tử lập tức biến đổi.
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Triệt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.