Chàng chậm rãi bước tới trước mặt ta, nhìn xuống ta từ trên cao:
“Giọng nói ấy kể mình uất ức biết bao, nói vương gia của nàng đáng thương nhường nào, kể đám người kia tàn nhẫn ra sao.”
Mặt ta “bừng” lên, nóng rát.
Chàng nói là thật.
Lúc chàng hôn mê không tỉnh, ta quả thực ngồi bên giường chàng, vừa rơi nước mắt vừa lẩm bẩm kể lể biết bao điều.
Ta tưởng chàng không nghe thấy.
Ta chỉ muốn kể hết những ấm ức suốt ba năm nay cho chàng nghe.
Dù chàng chỉ là một kẻ ngốc chẳng hiểu gì, dù chàng có thể sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại.
Không ngờ… chàng không chỉ tỉnh, mà còn nghe hết tất cả.
“Cho nên…”
Chàng khẽ nghiêng người, ghé sát vào tai ta, khẽ thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Trong phủ này, ai tốt ai xấu, bổn vương… đều đã biết rõ.”
Hơi thở của chàng ấm nóng lướt qua vành tai ta, khiến ta rùng mình một cái.
Ta ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy của chàng.
Trong đó, không còn là ánh nhìn ngây dại như xưa, mà thay vào là sự minh mẫn thấu hiểu mọi điều, kèm theo… một chút dịu dàng khó nhận ra.
Ta bỗng hiểu ra.
Chàng không hề mất trí.
Hoặc có thể nói, trí nhớ bị “mất” kia là một sự lựa chọn.
Chàng chọn quên đi những người, những chuyện không quan trọng, nhưng lại lấy những lời ta thì thầm trong cơn mê ấy, làm bản đồ duy nhất để tái định hình thế giới này.
Và trong bản đồ ấy, ta là tọa độ duy nhất.
4
Những ngày sau đó, bầu không khí trong phủ Tĩnh Vương hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Triệt lấy cớ “dưỡng bệnh”, không ra khỏi cửa, nhưng lại liên tiếp ban ra những mệnh lệnh như sấm sét.
Mệnh lệnh đầu tiên, là nhằm thẳng vào quản gia Vương Đức Thuận của vương phủ.
Vương Đức Thuận là người của Liễu Như Nguyệt, ba năm qua dựa vào thế lực Liễu gia và sự ngốc nghếch của Tiêu Triệt, đã khiến sổ sách trong phủ rối tung, tham ô của công, cắt xén tiền lương của hạ nhân, còn đối với ta thì ngoài mặt cung kính, sau lưng lại âm thầm chống đối.
Tiêu Triệt chẳng hỏi han gì, chỉ sai người chuyển toàn bộ sổ sách ba năm qua trong phủ đến viện của ta.
“Vương phi.”
Trước mặt các quản sự, chàng chỉ tay vào đống sổ sách như núi ấy, lạnh nhạt nói:
“Bổn vương đau đầu, nhìn không rõ những thứ này. Việc chi tiêu trong phủ, từ nay do nàng quản. Mấy sổ cũ này, nàng tra xét luôn đi.”
Lời chàng nhẹ nhàng như nước, nhưng rơi xuống như đá tảng giữa hồ, làm dậy sóng khắp nơi.
Một chính phi bị lạnh nhạt suốt ba năm, chỉ sau một đêm liền nắm trong tay quyền quản lý tài chính toàn phủ.
O Mai d.a.o Muoi
Còn tên quản gia từng oai phong kia, khi nghe tin, mặt tái mét như tro, ngã khuỵu ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn, ta chẳng cảm thấy chút thương xót nào.
Ba năm qua, bao lần ta và Tiêu Triệt phải chịu rét mướt mà chẳng có nổi chút than sưởi đàng hoàng?
Bao lần Xuân Đào đi lãnh tiền tháng, bị bọn tay chân hắn cười nhạo rồi đuổi về?
Ta không tra sổ ngay, mà trước tiên sai người thay toàn bộ lò sưởi bạc tốt nhất cho tiểu viện của ta và phòng ngủ của Tiêu Triệt, rồi đưa tới thực phẩm tươi mới nhất và áo ấm dày nhất.
Đây là những gì ta xứng đáng có được.
Mệnh lệnh thứ hai của Tiêu Triệt, là trừng phạt những hạ nhân từng lăng nhục chúng ta.
Chuyện bắt đầu từ một tên thái giám tên Tiểu Thuận Tử.
Hắn trước đây nhờ là con nuôi của Vương Đức Thuận nên tha hồ bắt nạt Tiêu Triệt khi chàng còn ngốc.
Có lần, hắn cố tình rải đậu trên đường đi của chàng, khiến chàng ngã sấp, trán va vào đá sưng to một cục.
Hôm Tiêu Triệt tỉnh lại, tinh thần sáng suốt, Tiểu Thuận Tử không nhận ra tình hình, cứ tưởng vương gia vẫn dễ bắt nạt như xưa.
Hắn bưng khay trà vào, thấy Tiêu Triệt ngồi lặng trên ghế, liền cợt nhả:
“Vương gia, uống trà nào? Đây là loại ‘trà té ngã’ ngài thích nhất đó, uống vào là tỉnh liền!”
Nói xong, còn nháy mắt với mấy tiểu nha hoàn bên cạnh.
Ta vừa từ ngoài bước vào, nghe vậy tức đến run người, định lên tiếng.
Nhưng Tiêu Triệt còn nhanh hơn.
Chàng chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ khẽ “hừ” một tiếng từ mũi.
“Kéo ra ngoài.”
Giọng nói không lớn, nhưng như lệnh tử thần.
Hai thị vệ đại hán đứng chờ ngoài lập tức xông vào, một trái một phải nhấc bổng Tiểu Thuận Tử như kéo một con ch.ó c.h.ế.t.
Lúc ấy hắn mới hoảng loạn, kêu gào như heo bị chọc tiết:
“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Nô tài không cố ý! Nô tài chỉ đùa chút thôi!”
Tiêu Triệt nhấc chén trà lên, khẽ dùng nắp chà bớt lớp bọt, từ tốn hỏi ta:
“Hắn trước kia cũng thường đùa kiểu này với bổn vương sao?”
Giọng ta khô khốc: “Phải.”
“Vui lắm à?”
Ta lắc đầu.
Chàng “ồ” một tiếng, rồi lạnh lùng hô:
“Đánh năm mươi trượng, bẻ gãy một chân, đuổi khỏi vương phủ.”
Mệnh lệnh rõ ràng, tàn nhẫn, không chút do dự.
Tiếng gào thảm thiết của Tiểu Thuận Tử nhanh chóng vang lên ngoài sân, từng tiếng từng tiếng, nghe đến rợn người.
Toàn bộ hạ nhân trong phủ đều quỳ rạp xuống, không ai dám thở mạnh.