Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 4



Họ cuối cùng cũng nhận ra: kẻ ngốc dễ bắt nạt kia đã c.h.ế.t rồi.

 

Người đang sống, là Diêm Vương.

 

Chỉ sau một đêm, gió trong phủ đã đổi hướng hoàn toàn.

 

Những hạ nhân từng coi thường ta, nay gặp ta từ xa đã vội cúi người hành lễ, không dám ngẩng mặt lên.

 

Tiểu viện của ta nay người ra vào nườm nượp, các quản sự từ các viện bưng quà xếp hàng xin gặp, lời nói lặp đi lặp lại:

 

“Trước kia là nô tài mắt mù không biết trời cao đất dày, xin vương phi nương nương rộng lòng tha thứ.”

 

Ta chẳng gặp ai cả.

 

Ta không phải thánh nhân, không thể cười xòa mà xóa hết thù hận.

 

Khi ta khốn cùng nhất họ đá ta xuống giếng, nay thấy gió đổi chiều lại tìm đến nịnh bợ, ta chỉ thấy ghê tởm.

 

Toàn bộ thời gian của ta đều dồn vào việc tra sổ sách.

 

Không tra thì không biết, tra rồi thì hoảng hốt.

 

Ba năm qua, Vương Đức Thuận tham ô bạc trắng đủ để mua ba căn biệt phủ ở kinh thành.

 

Chứng cứ rõ ràng, ta lập tức mang sổ sách và người giao cho Tiêu Triệt.

 

Chàng chỉ lật xem vài trang, rồi ném qua một bên, lạnh nhạt nói:

 

“Xử theo quy củ.”

 

Quy củ của vương phủ, quản gia ăn cắp, xử trượng tử.

 

Lúc bị kéo đi, Vương Đức Thuận kêu khóc thảm thiết:

 

“Trắc phi cứu ta! Trắc phi nương nương cứu mạng!”

 

Nhưng Liễu Như Nguyệt đương nhiên không thể cứu nổi.

 

Chính nàng ta còn lo chưa xong.

 

Tiêu Triệt dọn dẹp xong đám hạ nhân, cuối cùng cũng tới lượt nàng.

 

Chàng không dùng biện pháp gì dữ dội, mà chỉ “quên” nàng.

 

Liễu Như Nguyệt không cam lòng, ngày nào cũng tới cửa viện Tiêu Triệt cầu kiến.

 

Ban đầu nàng ta ăn mặc lộng lẫy, mang theo canh thuốc tỉ mỉ nấu, sau thấy Tiêu Triệt hết lần này tới lần khác từ chối, liền đổi sang con đường đáng thương.

 

Nàng mặc áo đơn bạc màu, đứng giữa gió rét suốt mấy canh giờ, mắt sưng đỏ, dáng vẻ thương tâm như bị tình làm khổ.

 

Trong phủ bắt đầu rộ lên tin đồn, rằng vương gia tuy tỉnh trí, nhưng lại lạnh lùng vô tình, quên cả nghĩa xưa, chỉ sủng ái vị “chính phi thâm hiểm” là ta.

 

Ta nghe xong, chỉ thấy buồn cười.

 

Hôm đó, ta ôm sổ sách đã sắp xếp xong đến tìm Tiêu Triệt, vừa hay thấy Liễu Như Nguyệt lại đang “diễn” ở cửa viện.

 

Thấy ta, mắt nàng lập tức bừng lên ngọn lửa ghen tuông, nhưng nhanh chóng bị nàng đè xuống, thay bằng vẻ sắp khóc đến nơi.

 

“Tỷ tỷ.” 

 

Nàng cất giọng khàn khàn:

O Mai d.a.o Muoi

“Muội cầu xin tỷ, cho muội gặp vương gia một lần thôi. Muội không cầu gì khác, chỉ muốn hỏi… vương gia thật sự… không nhớ gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta còn chưa đáp, cánh cửa sau lưng ta đã “két” một tiếng mở ra.

 

Tiêu Triệt khoác áo choàng đen, đứng đó, mặt không chút biểu cảm nhìn nàng.

 

Liễu Như Nguyệt mừng rỡ, vội vàng nhào tới:

 

“Vương gia! Cuối cùng ngài cũng chịu gặp thiếp!”

 

Tiêu Triệt lại lùi một bước, tránh bàn tay nàng.

 

Ánh mắt chàng lạnh như băng.

 

“Bổn vương không nhớ từng có quá khứ gì đáng để lưu luyến với ngươi.”

 

Chàng nhìn nàng, từng chữ rành rọt:

 

“Chỉ nghe vương phi kể qua vài điều. Ví như, cắt xén phần dùng, dung túng hạ nhân, thậm chí… khi bổn vương phát bệnh sốt cao, còn hắt nước đá lên người bổn vương.”

 

Sắc mặt Liễu Như Nguyệt lập tức trắng bệch.

 

“Không… không phải vậy! Vương gia, xin nghe thiếp giải thích! Là nàng! Là Thẩm Vãn Tình vu hãm thiếp!”

 

Nàng điên cuồng chỉ vào ta:

 

“Nàng ta ghen tuông vì vương gia sủng ái thiếp, nên mới nói xấu trước mặt ngài!”

 

Tiêu Triệt bật cười.

 

Đó là lần đầu tiên ta thấy chàng cười, nhưng khiến cả người ta lạnh buốt.

 

“Vu hãm?”

 

Chàng nhắc lại, rồi chậm rãi, rõ ràng nói:

 

“Nhưng bổn vương… chỉ tin lời nàng ấy.”

 

6

 

“Bản vương chỉ tin lời nàng ấy.”

 

Câu nói đó vang lên như một cái tát giòn giã, không chút nương tay, quất thẳng lên mặt của Liễu Như Nguyệt. 

 

Mà với ta, nó lại giống như một luồng ấm áp, bất ngờ tràn vào tận sâu đáy lòng.

 

Liễu Như Nguyệt hoàn toàn sụp đổ, nàng ta ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa hét, giọng lắp bắp hỗn loạn:

 

“Tại sao… tại sao… rốt cuộc ta có điểm nào thua kém nàng ta? Luận gia thế, phụ thân ta là Thị lang bộ Lại, còn phụ thân nàng ta chỉ là một Hàn lâm học sĩ đã cáo quan hồi hương! Luận tình cảm, ta và chàng quen biết từ thuở nhỏ, thanh mai trúc mã! Còn nàng ta là cái thứ gì chứ?!”

 

Lời của nàng ta ta chạm đến sự thật tàn nhẫn nhất.

 

Phải rồi, ta là cái thứ gì?

 

Năm xưa, Thánh thượng ban hôn bằng một tờ thánh chỉ, gả ta, con gái của một văn thần không có gốc rễ, cho vị vương gia ngốc nghếch là Tĩnh vương.

 

Khắp kinh thành đều nói phụ thân ta gặp vận may, được gả vào hoàng thất.

 

Chỉ có ta mới biết, hôn sự này chẳng qua chỉ là công cụ mà Hoàng đế dùng để trấn an và sỉ nhục phủ Tĩnh vương.

 

Một vương gia ngốc, đi kèm một chính phi vô quyền vô thế, vừa khéo.

 

Tiêu Triệt lặng lẽ nghe Liễu Như Nguyệt khóc lóc kể lể, sắc mặt không hề biến đổi.