Cho đến khi tiếng khóc của nàng ta dần lắng xuống, chàng mới thản nhiên mở miệng:
“Nói xong rồi?”
Liễu Như Nguyệt nghẹn họng, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, ngơ ngác nhìn chàng.
“Luận gia thế.”
Giọng Tiêu Triệt bình thản nhưng nặng tựa ngàn cân:
“Nàng ấy là chính phi mà bản vương cưới hỏi đàng hoàng, tên được ghi trên ngọc điệp hoàng thất. Còn ngươi, chỉ là một trắc phi.”
“Luận tình cảm.”
Chàng dừng lại một nhịp, ánh mắt chuyển về phía ta, nơi vẻ lạnh lẽo trong mắt dường như đã tan đi một phần:
“Khi bản vương bị cả thế gian ruồng bỏ, người ở bên ta là nàng ấy. Còn ngươi…”
Chàng không nói tiếp, nhưng hàm ý khinh bỉ trong lời chưa nói ra ấy còn sắc hơn bất kỳ lời chỉ trích nào.
“Người đâu.”
Chàng thu ánh mắt lại, giọng trở lại lạnh lẽo quen thuộc:
“Giam lỏng Liễu trắc phi trong Thanh Phong viện, nếu không có lệnh bản vương, không được bước ra nửa bước.”
“Tịch thu thẻ bài quản lý việc mua sắm của nàng ta, tất cả việc thu chi trong phủ, từ nay giao cho vương phi toàn quyền quyết định.”
“Người hầu trong viện nàng ta, hễ là kẻ vào phủ từ ba năm trước, lập tức bán sạch.”
Ba mệnh lệnh liên tiếp, mỗi một câu như nhát d.a.o, cắt đứt toàn bộ quyền lực và chỗ dựa của Liễu Như Nguyệt.
Nàng ta đờ đẫn, ngồi ngây ra, đến khóc cũng quên mất.
Mãi đến khi thị vệ bước tới lôi đi, nàng ta mới như bừng tỉnh khỏi mộng, giãy giụa bò về phía ta, níu lấy vạt váy ta:
“Vương phi… tỷ tỷ! Muội sai rồi! Muội thật sự sai rồi! Tỷ giúp muội cầu xin vương gia, nể tình chúng ta cùng hầu hạ một phu quân mà tha cho muội lần này…”
Ta cúi mắt nhìn khuôn mặt đẫm lệ của nàng ta, lòng bình lặng như nước.
Cùng hầu hạ một phu quân?
Ba năm qua, nàng ta đã từng nhớ rằng ta và nàng ta là “tỷ muội” ư?
Ta khẽ gỡ tay nàng ta ra, lùi lại một bước:
“Muội hãy ở yên trong viện mà tự kiểm điểm đi.”
Giọng ta nhàn nhạt:
“Bên ngoài gió lớn, coi chừng lại bị cảm lạnh. Dạo này đại phu trong phủ, bận lắm đấy.”
Lời ta, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sụp tia hy vọng cuối cùng trong mắt nàng ta.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng ta cũng lụi tắt.
Ta nhìn nàng ta bị thị vệ lôi đi, cái bóng lưng tuyệt vọng ấy không mang lại cho ta chút sung sướng nào.
Chỉ cảm thấy, cơn ác mộng kéo dài ba năm này… có lẽ sắp kết thúc rồi.
Ta quay người, nhìn về phía Tiêu Triệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng cũng đang nhìn ta.
Ánh mắt chạm nhau, chàng nhẹ nhàng gật đầu với ta, sau đó xoay người trở lại phòng.
Từ đầu đến cuối, chúng ta không nói thêm một lời thừa thãi.
O mai d.a.o Muoi
Nhưng như thể… đã hoàn thành một màn phối hợp ăn ý nhất.
7
Sau khi dọn sạch Liễu Như Nguyệt và tay chân của nàng ta, phủ Tĩnh vương trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ta toàn quyền tiếp quản việc bếp núc trong phủ, mỗi ngày bận rộn đối chiếu sổ sách, thiết lập lại quy củ chi tiêu cho từng viện, cũng cảm thấy rất có thành tựu.
Tài năng bị đè nén suốt ba năm, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Còn Tiêu Triệt thì càng trở nên thần bí hơn.
Ban ngày, chàng gần như luôn ở trong thư phòng, không tiếp ai.
Ta sai Xuân Đào vài lần mang điểm tâm tới, đều bị hai thị vệ bên cạnh chàng chặn lại ngoài cửa.
Hai người đó tên là Phong và Lâm, là người đột ngột xuất hiện bên Tiêu Triệt sau khi chàng tỉnh lại.
Cả hai võ nghệ cao cường, kiệm lời, chỉ nghe lệnh một mình chàng.
Ta đoán, họ hẳn là tâm phúc mà Tiêu Triệt đã bồi dưỡng từ trước khi phát bệnh.
Buổi tối, chàng sẽ đúng giờ đến viện của ta dùng bữa.
Chúng ta vẫn ít nói chuyện với nhau.
Chàng ăn rất đúng mực, yên tĩnh mà tao nhã, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngốc nghếch, ăn uống lem luốc trong ký ức của ta.
Chàng gắp thức ăn cho ta, toàn là những món ta thích.
Ta không biết chàng làm cách nào để biết được khẩu vị của ta, có lẽ… là chàng đã nghe từ những lời lẩm bẩm trong mộng của ta chăng.
Sau bữa ăn, chàng sẽ cùng ta xem qua sổ sách một lúc.
Chàng chưa từng can thiệp vào quyết định của ta, chỉ khi ta gặp khó khăn, nhíu mày suy nghĩ, thì chàng sẽ buông một câu nhắc nhở có vẻ vô tình:
“Cửa hàng gạo ở phía tây thành giá rẻ thật, nhưng toàn trộn gạo cũ. Không bằng hiệu Trương ở phía đông, dù mắc hơn một thành, nhưng là gạo mới thật.”
“Đám cỏ cho chuồng ngựa, nhìn dấu in trên đơn mua hàng. Nếu là dấu của ‘Vương Ký’ thì trả lại đi. Cỏ nhà họ, cho ngựa ăn dễ bị tiêu chảy.”
Lời của chàng luôn trúng vào trọng tâm, khiến ta như bừng tỉnh.
Ta ngày càng tò mò, rốt cuộc trước khi phát bệnh, Tiêu Triệt là người thế nào?
Nghe đồn, chàng là vị hoàng tử văn võ song toàn, tài hoa hơn người, là đối thủ cạnh tranh nặng ký cho vị trí thái tử.
Vậy là ai… đã bẻ gãy đôi cánh của một thiên chi kiêu tử như thế, khiến chàng trở thành kẻ ngốc bị người người khinh rẻ?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói lành lạnh của chàng kéo ta về thực tại.
Ta hoàn hồn, phát hiện mình đang ngây người nhìn chàng.