Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 6



Mặt ta hơi nóng lên, vội cúi đầu che giấu:

 

“Không… không có gì, chỉ là nghĩ, chàng hiểu biết thật nhiều.”

 

Chàng bật cười khẽ:

 

“Nếu nàng muốn học, ta sẽ dạy nàng.”

 

Tim ta chợt lỡ một nhịp.

 

Ta ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt chan chứa ý cười của chàng.

 

Dưới ánh nến, vẻ băng giá trong mắt chàng dường như đã tan bớt, thay vào đó là đôi chút ấm áp.

 

Khoảnh khắc ấy, ta thấy bản thân có phần ngơ ngẩn.

 

Như thể chúng ta không phải là vương gia và vương phi mang mối huyết hải thâm thù, mà chỉ là một đôi phu thê bình thường, cùng ngồi bên ánh đèn, chuyện trò vặt vãnh.

 

“Được.”

 

Ta nghe thấy chính mình nói.

 

8

 

Ngày qua ngày trôi đi, yên bình như một giấc mơ.

 

Ta bắt đầu dần dần quen với cuộc sống này, quen với dáng vẻ sau khi chàng tỉnh lại, quen với kiểu ở bên nhau vừa kỳ lạ vừa ăn ý giữa chúng ta.

 

Thậm chí, ta bắt đầu… có chút luyến tiếc.

 

Luyến tiếc sự dịu dàng khi chàng gắp thức ăn cho ta, luyến tiếc sự kiên nhẫn khi chàng chỉ ta xử lý việc trong phủ, luyến tiếc câu “nghỉ sớm đi” nhàn nhạt mỗi đêm trước khi chàng rời đi.

 

Ta biết, điều đó rất nguy hiểm.

 

Chàng đối tốt với ta, có lẽ chỉ vì trong thế giới "mất trí" đó của chàng, ta là cái phao duy nhất mà chàng có thể bám vào.

 

Chỉ là một chiến lược, một sự cần thiết. 

 

Nhưng ta vẫn không thể không đắm chìm trong đó.

 

Hôm đó, có người từ trong cung đến.

 

Là tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng – Lý công công.

 

Ông ấy mang đến thánh chỉ và phần ban thưởng từ hoàng thượng, nói rằng nghe tin Tĩnh vương thân thể đã bình phục, long tâm vui vẻ, đặc biệt ban thưởng một lô dược liệu bổ quý giá.

 

Ta dẫn người trong phủ tiếp chỉ tạ ơn.

 

Lý công công đọc xong thánh chỉ, cười híp mắt quay sang nói với ta:

 

“Vương phi nương nương, hoàng thượng còn chuẩn bị riêng một phần lễ vật cho người.”

 

Tiểu thái giám phía sau ông ta tiến lên, dâng một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

 

Mở ra nhìn, bên trong là một cây trâm ngọc dương chi thượng hạng, màu sắc ấm áp, trong suốt.

O Mai d.a.o Muoi

“Hoàng thượng nói, ba năm qua vương phi tận tâm chăm sóc vương gia, công lao không nhỏ. Cây trâm này là đặc biệt ban thưởng cho người.”

 

Lý công công ý vị sâu xa nói tiếp:

 

“Hoàng thượng còn bảo, mong vương gia và vương phi sớm sinh con đẻ cái, nối dõi hoàng gia.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt ta “soạt” một cái đỏ bừng.

 

Đám hạ nhân xung quanh đều cúi đầu nín cười.

 

Ta ôm cây trâm ngọc, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.

 

Tiễn Lý công công đi rồi, ta trở về phòng, nhìn bản thân trong gương.

 

Ba năm lao lực đã khiến dung nhan ta thêm phần tiều tụy, không còn rực rỡ như thuở trước.

 

Không hiểu vì sao, ta đưa tay lên, cắm cây trâm vào tóc.

 

Ngọc ấm phối cùng tóc đen, lại lộ ra vài phần thanh nhã.

 

“Rất đẹp.”

 

Giọng Tiêu Triệt vang lên sau lưng, không hề báo trước.

 

Ta giật mình, quay đầu lại thì thấy chàng đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn ta.

 

“Vương… vương gia.”

 

Ta có chút lúng túng, theo phản xạ muốn tháo trâm xuống.

 

“Cứ để vậy đi.”

 

Chàng bước lên ngăn ta lại.

 

Đầu ngón tay chàng vô tình lướt qua đuôi tóc ta, mang theo một luồng tê tê nhè nhẹ.

 

“Hoàng thượng… còn nói gì khác không?”

 

Chàng hỏi như thể chỉ là tò mò thông thường.

 

Mặt ta càng đỏ hơn, nhớ đến câu nói cuối cùng của Lý công công, ấp úng không nói ra được.

 

Chàng nhìn thấy bộ dạng bối rối của ta, bất ngờ khẽ bật cười.

 

“Ta hiểu rồi.”

 

Chàng không hỏi nữa, chỉ tiện tay cầm lấy sổ sách trên bàn ta, xem lật qua vài trang.

 

Chỉ là, đêm đó, chàng không như mọi lần rời đi lúc giờ Hợi.

 

Chàng đọc xong sổ sách, lại cầm một quyển sách khác lên, ngồi dưới ánh đèn, lặng lẽ đọc.

 

Ta ngồi đối diện chàng, khâu một chiếc khăn tay, mà lòng thì rối như tơ vò.

 

Đêm dần khuya, ánh nến lách tách cháy.

 

Xuân Đào ngoài sương phòng ngáp mấy cái, cuối cùng không nhịn được, khẽ nhắc nhở:

 

“Nương nương, vương gia, đêm đã khuya rồi…”

 

Lúc ấy ta mới như tỉnh khỏi mộng, đặt khung thêu xuống, có chút không tự nhiên nhìn sang Tiêu Triệt.

 

Chàng cũng đặt sách xuống, ngẩng đầu lên.

 

“Ngủ thôi.” Chàng nói.

 

Ta ngây người.