Ngủ?
Là… chúng ta cùng nhau?
Ánh mắt chàng bình tĩnh, như thể đó là chuyện thường ngày không thể bình thường hơn.
Nhưng tim ta lại như sắp nhảy khỏi lồng n.g.ự.c.
Ba năm thành thân, chàng ngốc nghếch, tự nhiên giữa chúng ta chưa từng có thực chất phu thê.
Ta đã sớm quen với việc một mình đối mặt căn phòng trống.
Hiện tại...
Chàng đứng dậy, bước vào trong buồng, tự nhiên cởi áo ngoài.
Ta cứng đờ đứng tại chỗ, không biết tay chân nên để ở đâu.
Chàng quay đầu lại, thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ta, khẽ nhướng mày:
“Vương phi, chẳng lẽ còn phải để bản vương mời vào?”
9
Đêm ấy, cuối cùng ta và chàng cũng chung chăn chung gối.
Chàng không làm gì ta cả, chỉ giống như thường ngày, yên lặng nằm bên cạnh ta.
Nhưng ta lại không ngủ được suốt cả đêm.
Hơi thở của chàng, nhịp tim của chàng, hương thơm nhàn nhạt chỉ riêng chàng có, từng chút từng chút nhắc nhở ta rằng, nam nhân nằm bên ta lúc này, đã không còn là kẻ ngốc cần ta bảo vệ nữa.
Chàng là một nam nhân bình thường, khỏe mạnh, và... đối với ta, mang theo một loại kỳ vọng nào đó.
Ta vừa sợ hãi, lại vừa mơ hồ mong chờ.
Loại tâm trạng mâu thuẫn này, hành hạ ta suốt một đêm.
Sáng hôm sau, ta thức dậy với hai quầng thâm lớn dưới mắt, phát hiện bên cạnh đã trống không.
Xuân Đào bước vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, thấy dáng vẻ ta liền che miệng cười khúc khích:
“Nương nương, người với vương gia… hòa thuận rồi à?”
Ta lườm nàng một cái:
“Nói linh tinh gì thế.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một vị ngọt ngào khó nói nên lời.
Từ hôm đó, Tiêu Triệt thuận lý thành chương chuyển vào sống trong viện của ta.
Chúng ta giống như bao đôi phu thê bình thường ở kinh thành, cùng ăn cùng ngủ, cùng bàn cùng ngồi.
Ban ngày chàng vẫn đến thư phòng, nhưng không còn cấm ta lui tới.
Thỉnh thoảng ta bưng điểm tâm vào, sẽ thấy chàng đang ngồi trước một tấm bản đồ, dùng bút chu vẽ vòng, ghi chú những ký hiệu mà ta nhìn không hiểu.
Ta chưa bao giờ hỏi chàng đang làm gì.
Ta biết, chàng có thế giới của riêng mình, có chiến trường của riêng mình.
Thứ ta có thể làm, chính là giữ vững hậu phương, để chàng không vướng bận.
Ta cũng dần phát hiện, “mất trí” của chàng, hình như không hẳn là mất hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng nhớ rõ bố cục từng con phố trong kinh thành, nhớ từng phe cánh, sở thích của các đại thần trong triều, thậm chí nhớ cả loại trà mà phụ thân ta yêu thích nhất là gì.
Có một lần, đến sinh thần phụ thân, ta chuẩn bị chút lễ vật gửi về nhà mẹ đẻ.
Chàng nhìn thấy, nhàn nhạt nói một câu:
O Mai d.a.o Muoi
“Nhạc phụ là người thanh cao, không thích vàng ngọc. Những thứ nàng chuẩn bị, ông ấy chưa chắc thích. Trong thư phòng ta có một hũ trà Long Tỉnh thu hoạch trước tiết Thanh Minh năm nay, nàng mang đi đi. Cứ nói là tâm ý của ta.”
Ta làm theo.
Sau đó, mẫu thân gửi thư lại, nói rằng phụ thân lúc nhận được hũ trà ấy vui mừng như trẻ nhỏ, còn khen ngợi “chàng rể ngốc” này cuối cùng cũng khai ngộ rồi.
Ta nhìn bức thư đó, lòng ấm áp lạ thường.
Ta bắt đầu tin rằng, chàng không phải đang lợi dụng ta.
Chàng thật sự đang đối xử tốt với ta bằng cả tấm lòng.
Ngay lúc ta nghĩ rằng những ngày như thế này sẽ kéo dài mãi, một biến cố bất ngờ đã phá tan tất cả bình yên.
10
Người xảy ra chuyện là phụ thân ta.
Ông bị cuốn vào một vụ án gian lận thi cử.
Quan chánh chủ khảo bị phát hiện nhận hối lộ, làm lộ đề thi, mà phụ thân ta, với tư cách là đồng chủ khảo, cũng bị liên lụy, bị tống vào ngục.
Tin đến khi ta đang cùng Tiêu Triệt dùng bữa tối.
Đũa trên tay ta rơi “cạch” một tiếng xuống đất.
Gian lận thi cử, từ xưa đến nay luôn là tội lớn trong triều.
Nếu tội danh thành lập, nhẹ thì lưu đày, nặng thì... tru di cả nhà.
Phụ thân ta cả đời thanh liêm chính trực, sao có thể làm chuyện này!
Rõ ràng là có người giăng bẫy hãm hại!
Đầu óc ta trống rỗng, cả người như bị rút sạch m.á.u.
“Đừng sợ.”
Một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh buốt của ta.
Ta ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt vững vàng của Tiêu Triệt.
“Có ta.”
Chỉ hai chữ đơn giản, lại như một liều thuốc trợ tim, lập tức giữ vững tinh thần sắp sụp đổ của ta.
Phải rồi, ta còn có chàng.
Chàng không còn là kẻ ngốc bị người đời khi dễ nữa rồi.
“Vương gia...”
Giọng ta run run mang theo tiếng nấc:
“Phụ thân ta bị oan, chàng tin ta chứ!”
“Ta tin.”