Vương Gia Ngốc Nghếch Tỉnh Lại Rồi

Chương 8



Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói kiên định:

 

“Không chỉ tin, mà ta sẽ đưa ông ấy trở về – nguyên vẹn.”

 

Khoảnh khắc ấy, ta nhìn nghiêng gương mặt kiên nghị của chàng, trong lòng dâng lên một cảm giác an toàn chưa từng có.

 

Tối hôm đó, Tiêu Triệt lập tức rời phủ.

 

Chàng không nói đi đâu, cũng không nói làm gì.

 

Ta một mình ngồi trong căn phòng trống, lần đầu tiên, thấm thía sâu sắc thế nào là một ngày dài như một năm.

 

Ta không dám ngủ, sợ chỉ cần nhắm mắt lại sẽ mơ thấy cảnh phụ thân chịu khổ trong ngục.

 

Chỉ có thể lặp đi lặp lại nhìn ra cửa, chờ đợi bóng dáng người mang hy vọng trở về.

 

Mãi đến gần sáng, chàng mới quay lại.

 

Trên người mang theo hơi lạnh đêm khuya, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

 

Chàng nói với ta:

 

“Yên tâm, việc đã có manh mối rồi. Phụ thân nàng sẽ không sao.”

 

Chàng không nói cụ thể chuyện gì, nhưng ta biết, nhất định suốt đêm qua chàng đã chạy vạy vì phụ thân ta.

 

Viền mắt ta nóng lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

 

Chàng vụng về giơ tay, dùng đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta.

 

“Đừng khóc.” 

 

Chàng thở dài, kéo ta vào lòng. 

 

“Ta đã nói rồi, có ta.”

 

Ta tựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của chàng, lắng nghe nhịp tim trầm ổn đầy sức mạnh. 

 

Trái tim luôn treo lơ lửng của ta, cuối cùng, cũng dần dần đặt xuống được rồi.

 

11

 

Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn ta tưởng tượng. 

 

Ba ngày sau, Đại Lý Tự mở lại phiên xét xử vụ gian lận khoa cử.

 

Một viên quan nhỏ vốn không mấy tên tuổi, bất ngờ đứng ra, giao nộp một bức thư cơ mật giữa chủ khảo và một mưu sĩ dưới trướng Thái tử.

 

Trong thư ghi lại tường tận quá trình họ sắp đặt đề thi, nhận hối lộ, rồi dồn hết tội danh lên đầu phụ thân ta như thế nào. 

 

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, bằng chứng rành rành.

 

Phụ thân ta được tuyên vô tội ngay tại tòa.

 

Còn vị chủ khảo và mưu sĩ của Thái tử thì bị giam vào Thiên Lao, chờ xử lý.

 

Toàn bộ vụ án đảo chiều trong chớp mắt, khiến triều đình chấn động. 

 

Không ai ngờ, đằng sau chuyện này lại liên quan đến Thái tử đương triều, Tiêu Lam.

 

Ngày phụ thân trở về nhà, ta ra tận cổng thành đón người.

 

Ông gầy đi nhiều, cũng già đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn ổn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa thấy ta, câu đầu tiên ông nói là:

 

“Vãn Tình, thay phụ thân cảm ơn Vương gia.”

O Mai d.a.o Muoi

Ông nắm tay ta, cảm khái:

 

“Trước đây, là phụ thân hồ đồ, cứ nghĩ con gả cho Vương gia là chịu thiệt. Giờ nhìn lại, Vương gia mới thực sự là người xứng đáng với con.”

 

Mắt ta đỏ hoe, chỉ gật đầu không nói được gì.

 

Về tới vương phủ, ta lập tức đến thư phòng.

 

Tiêu Triệt đang luyện chữ, thấy ta vào liền buông bút.

 

Ta bước đến trước mặt chàng, trang trọng khom người thật sâu hành lễ.

 

“Vương gia, cảm ơn người.”

 

Chàng đưa tay đỡ ta dậy, lắc đầu:

 

“Ông ấy là phụ thân nàng, cũng là nhạc phụ của ta. Cứu ông ấy là điều nên làm.”

 

“Nhưng chuyện này liên lụy đến Thái tử…”

 

Ta lo lắng nhìn chàng:

 

“Chàng làm vậy chẳng phải là công khai đối đầu với Thái tử sao? Ngài ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

 

Thái tử Tiêu Lam là con ruột của Hoàng hậu, phía sau là gia tộc ngoại thích hùng mạnh, gốc rễ sâu xa trong triều.

 

Còn mẫu phi của Tiêu Triệt thì bị hãm hại từ sớm, u uất mà qua đời. 

 

Chàng không quyền không thế, dù nay thần trí đã tỉnh táo, vẫn là đơn độc yếu thế.

 

“Hắn à?”

 

Khóe môi Tiêu Triệt cong lên một đường cong lạnh lùng:

 

“Hắn sớm đã coi ta là cái gai trong mắt.”

 

Tim ta bỗng trầm xuống.

 

“Chàng… đã nhớ lại rồi sao?”

 

Chàng nhìn ta, trầm mặc một lúc, rồi gật đầu.

 

“Không phải toàn bộ, nhưng những điều quan trọng nhất… ta đã nhớ ra.”

 

Chàng kéo ta ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm thấp:

 

“Ba năm trước, cũng là một vụ án gian lận khoa cử. Khi đó, ta là người chủ thẩm.”

 

Hơi thở ta lập tức nghẹn lại.

 

“Ta đã điều tra ra bằng chứng Thái tử nhúng tay vào, chuẩn bị dâng lên phụ hoàng. Đêm trước ngày trình tấu, ta đến Đông Cung dự tiệc, uống một chén rượu do chính tay Thái tử đưa.”

 

Chàng không nói tiếp, nhưng mọi thứ đã rõ ràng.

 

Chén rượu đó, chính là nguyên nhân khiến chàng biến thành kẻ ngốc.

 

Không phải tai nạn, không phải bệnh tật.