Lan Anh đưa mắt nhìn Trịnh Nhất cực lực lau dọn lại đống chén đĩa bể nát trên sàn, mà trong lòng bỗng nảy chút cảm kích.
"Hắn ta...chạm được vào đồ vật?"
Cô đã xua đuổi anh như thế, vậy mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này. Người giúp cô không ai khác...lại là con ma này.
Có chút sai sai, Lan Anh liền lắc đầu trấn tỉnh lại bản thân.
"Gì vậy Lan Anh, mày tỉnh dùm tao đi. Thằng đó là ma đấy. Nó chết rồi, còn chưa biết được sau vụ dọn chén đĩa đó nó sẽ đòi hỏi điều gì mà?"
Có chút ngập ngừng, nhưng cũng phải nói. Vì trước giờ cô không muốn mắc nợ ai điều gì.
Huống chi đây có thể là một cuộc giao dịch với ma quỷ, mà ông bà xưa đã từng nói loài ma quỷ ranh mãnh lắm. Không biết chừng sẽ bị nó bắt đi lúc nào!
- Ê, anh tên gì vậy?
Trịnh Nhất đang cúi người nhặt vội những miểng sành sứ trên đất, nghe thấy cô hỏi cũng khẽ quay đầu lại.
- Trịnh Nhất? Sao lại hỏi tên anh vậy?
- Tui cũng phải biết tên người giúp mình chứ...nói đi anh muốn tui làm gì cho anh?
Có chút khó hiểu, Trịnh Nhất cũng buông bỏ mấy miếng miểng sành xuống đất. Đôi chân mày đen cũng khẽ chau vào nhau đôi chút, hỏi ngược lại.
- Ý em là sao? Làm gì là làm gì?
Lan Anh lúc này cũng ngồi dậy, tay vẫn còn ôm khư khư cái chăn mỏng bên mình.
- Thì chẳng phải anh giúp tui để tui trả ơn anh à?
Trịnh Nhất khẽ cười cợt đáp lại.
- Anh đâu phải ông già, còn em đâu phải con hạc đâu mà trả ơn! (Câu chuyện hạc trả ơn: truyện cổ Nhật Bản)
Có chút bất ngờ xen lẫn với sự thích thú.
- Anh cũng biết câu chuyện đó à? Hồi nhỏ mẹ tui kể cho tui nghe suốt đó. Là ma như anh mà cũng biết nhiều chuyện quá ha?
Trịnh Nhất thầm nghĩ.
"Thì ngày trước, anh ngồi kế bên em nghe trộm đó, chứ đâu mà biết nhiều!"
Dọn dẹp xong, Trịnh Nhất cũng phủi phủi lấy tay mình. Rõ ràng là trên trán chẳng lấy một giọt mồ hôi nào nhưng vẫn cố tình đưa tay lên lau, để cho giống với con người khi vận động xong.
Anh thở hắc ra rồi quay sang Lan Anh.
- Em muốn trả ơn đúng không, vậy thì sau này anh đi theo em, em đừng xua đuổi anh nữa. Thuật ngữ thời nay hình như là...à ở ghép. Coi như anh là bạn cũng phòng ở ghép chung với em cũng được!
Lam Anh trề môi chút xíu.
- Người ta ở ghép là sẽ share tiền phòng, tiền điện, tiện nước, anh ở đây, tui vừa bất tiện mà chẳng share đồng bạc nào. Vậy tại sao tui phải đồng ý?
Trịnh Nhất không đỡ nổi mà chỉ một tay về phía Lan Anh thầm trách.
- Nè nha, rõ ràng là khi nãy em nói muốn trả ơn. Anh ra yêu cầu thì em không chấp thuận. Anh đi theo em trước giờ cũng có hại em lần nào đâu? Hôm trước còn cứu em ra khỏi ông già kia nữa, giờ em lấy oán báo ơn à?
Có chút ngập ngừng đuối lý, rồi cũng hếch mặt lên mà tiếp tục.
- Trước giờ anh đi theo tui, sao tui không thấy anh? Vừa gặp anh xong là tui xảy ra một đống chuyện, tui còn đang nghi ngờ những chuyện này có phải do anh bày ra không kìa, mà ở đó trách cứ!
- Làm sao anh biết chuyện đó? Em thấy được anh, anh còn bất ngờ nữa kìa! Cái này em nên tự hỏi bản thân em xem có phạm phải chuyện gì không, mà mở mắt âm dương đó!
- Mắt âm dương...? Đó là cái gì?
"Chết nói hớ rồi..."
Trịnh Nhất đảo mắt liên tục như cố tình tránh né câu hỏi từ phía cô. Nhưng cô cứ mè nheo mà lặp đi lặp lại câu hỏi đó mãi, khiến anh cũng cảm thấy phát phiền tới.
Thôi trước sau gì chuyện này cũng phải biết, nói trước để cho cô chuẩn bị tinh thần thì sẽ tốt hơn!
Trịnh Nhất thở ra một hơi, khuỵ gối xuống mà ngồi ngay ngắn trước mặt Lan Anh.
Đôi mắt anh trầm lắng, nửa muốn nói nửa lại không.
- Thật sự vấn đề này anh cũng không rõ, không biết trong lúc quay phim em đã phạm phải chuyện gì không mà vô tình mở mắt âm. Nên em đã thấy được anh thì sắp tới có lẽ...sẽ thấy nhiều thứ không sạch sẽ khác nữa!
Lan Anh mở tròn to mắt, câu chuyện càng lúc càng thú vị. Cô muốn biết thêm nhiều về những chuyện kì quái này nữa. Biết đâu sau này sẽ có tư liệu viết kịch bản ra trường thì sao?
Trong tư thế ngồi, cô liền đứng dậy về phía bàn học. Tiện tay lấy một quyển sổ trắng và một cây viết. Nhanh nhảo lại ngồi xuống thẳng thốm ghi chép.
- Thứ không sạch sẽ? Là những thứ gì?
- Giống như người đàn ông hôm qua em gặp vậy.
Ký ức đột nhiên lại ùa về bất chợt mặc dù cô chẳng muốn nhớ lại chút nào. Cô đưa tay ra chặn lại lời nói của Trịnh Nhất.
- Đừng nhắc về ông đó nữa...anh càng nói làm tui càng sợ. Đổi sang chủ đề khác đi.
Trịnh Nhất phì cười trước vẻ mặt sợ sệt đó, mặt mày thì nhăn tít lại, bậm môi phồng má, không khác gì một con cá nóc.
- Không phải ma quỷ nào cũng giống nhau, quan trọng là họ muốn em nhìn thấy họ như thế nào thôi!
- Ý là sao, tui vẫn chưa hiểu lắm. Tui tưởng sẽ giống anh chứ? Anh có vẻ ngoài ok phết mà? Còn ông hôm qua, từ đầu đến cuối tui gặp, ngoại trừ mặt ông hơi xanh xao ra thì vẫn không có gì thay đổi. Ngày trước tui còn tưởng ma quỷ sẽ máu me bê bết ghê lắm chứ. Hoá ra cũng không đáng sợ là mấy. Nhưng tình huống kia...vẫn sợ nha!
Trịnh Nhất khẽ lắc đầu.
- Không đâu, em thấy anh vậy vì anh muốn em thấy như vậy, chứ không có nghĩa nguyên thân của anh là như vậy. Đôi lúc sẽ có những hồn ma ác ý, họ sẽ hiện nguyên thân của họ trước khi mất cho em thấy, nói chung giới tâm linh đầy rẫy phức tạp. Mà nói em cũng không hiểu hết được đâu.
Lan Anh cũng chăm chú nghe từng câu anh nói mà ghi ghi chép chép vào. Sự tò mò trỗi dậy, cô liền dơ tay lên phát biểu. Nếu như việc cô ham học ở trường bằng với 1 phần 10 so với lúc này, thì đỡ biết mấy.
- Tui có chút thắc mắc, tui hỏi anh được không?
- Được?
- Từ lúc tui gặp anh giờ anh chỉ mặc mỗi bộ đồ này, tui thấy đồ này chắc niên đại cũng cao lắm rồi á, vậy chắc anh đã mất lâu lắm rồi đúng không?
Trịnh Nhất ngước đầu như đang tính nhẩm lại thời gian mình đã lìa đời.
- Hmmm, chắc khoảng 400 năm.
Mắt chữ A mồm O mà Lan Anh càng phấn khích hơn nữa, liền ghi chép lại ngay. Thật sự nếu câu chuyện này mà viết thành kịch bản, chắc chắn cô sẽ được điểm tối đa trong kì thi xét tuyển tốt nghiệp.
- Có nghĩa là anh mất khoảng năm 1625 đúng không? Nhìn anh chắc khoảng trạc tuổi tui vậy mà đã hơn 400 tuổi rồi, đỉnh vãiiii.
Lan Anh lại tiếp lời.
- Nhưng mà thời đó, nước ta còn sử dụng chữ Nho và Hán mà? Chữ Quốc Ngữ vẫn chưa phát triển rộng rãi? Thì sao anh lại hiểu được tui đang nói gì? Còn nữa, vậy giờ anh có đọc được Tiếng Việt hiện nay không?
- Em là nhà báo à? Hỏi gì nhiều vậy?
Đến giờ phút này Lan Anh cũng quên mất đi thân phận của người trước mặt. Sự tò mò giết chết tâm trí, mà cô quên luôn rằng anh không phải là con người.
Mà có ai ngộ đời đi trò chuyện với một người đã chết hàng trăm năm như cô không, thay vì sợ sệt như hôm qua, sau khi biết bản thân mình sắp chết. Có vẻ như máu liều nó lấn át cả máu não rồi.
- Anh theo em từ khi em còn khóc oe oe trong nôi kìa, em đi học, anh cũng đi theo vậy. Thì tất nhiên, dù ít hay nhiều anh cũng biết chút ít về thời đại này chứ?
Lan Anh cũng khẽ gật đầu xem như đã hiểu.
- Vậy tại sao anh theo tui sớm vậy? Bình thường tui nghe nói duyên âm đều theo những người đẹp ở độ tuổi trưởng thành. Chứ ai lại theo con nít bao giờ? Anh là tổ tiên của tui đi theo phù hộ tui à? Hay anh đoán được lớn lên tui sẽ xinh đẹp như thế này mới theo tui từ nhỏ chứ gì?
Hên là Trịnh Nhất đã chết từ rất lâu, nếu mà mới chết đây chắc anh sẽ bị mấy lời nói này chọc cho phát điên lên mất.
"Ai thèm là tổ tiên của em!"
Trịnh Nhất đưa mắt nhìn về hướng người con gái đang phấn khích không thôi, trong lòng lại đầy sự chua xót. Đôi mắt anh chầm chậm cúi xuống đượm buồn, bần thần đôi lúc...
"Vì em...là phu nhân của ta..."
Đến bây giờ anh vẫn còn đang mông lung lắm, vì Lan Anh chẳng có điểm nào giống với Kiều Trân cả. Ngoài gương mặt ra, từ tính tình cho đến cách nói chuyện đều khác nhau một trời một vực.
Dù Lan Anh tính cách hào sảng như thế, mặc dù não không kịp load trước khi mở lời. Nhưng đâu đó vẫn còn đường nét của Kiều Trân, trong từng cử chỉ vẫn còn vươn lại nét bốc đồng ngày đấy. Mà chính bản thân anh vẫn không thể hiểu hết được.
Tại sao vậy nhỉ? Rõ ràng là hai con người, hai thời đại khác nhau, vậy mà lại có chung một linh hồn đã mất đi ký ức...
Dù đã 400 năm trôi qua, nhưng hình ảnh cô gái nằm bất động trong cánh rừng đó vẫn hiện rõ mồn một. Nó như một thước phim tua chậm mỗi ngày, để nhắc cho Trịnh Nhất nhớ rằng: ngươi đã gián tiếp hại chết nàng ấy.
Anh đã từng hứa với lòng rằng, dù có hồn siêu phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Thì cũng hãy để cho anh được gặp lại nàng, bảo vệ nàng trong khoảng cuộc đời ngắn ngủi còn lại trên dương thế, mà kiếp trước anh đã từng bỏ lỡ.
Nếu như cô biết được cô là người vợ xấu số kiếp trước của anh...liệu cô còn tự nhiên để trò chuyện với anh như bây giờ không?
Trịnh Nhất trầm ngâm đôi chút rồi cũng đóng cuốn sổ trên tay Lan Anh lại, mím nhẹ môi cất lời.
- Biết nhiều quá không tốt!
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***