Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 9: Nghèo còn mắc cái eo...



Thay vì đón xe buýt như mọi hôm vẫn thường làm, lần này Lan Anh lại lựa chọn taxi để đỡ tốn thời gian phải chờ đợi. Đối với cô bây giờ chẳng có gì quý giá hơn là thời gian.

Lúc nhỏ xíu khi còn học cấp 1, thầy cô cứ nói mãi cái câu "thời gian là vàng là bạc". Khi đó cứ nghĩ, vàng bạc mới là trên hết chứ, giờ khi mắc bệnh hiểm nghèo rồi mới thấy, người đi trước luôn có cái nhìn khách quan về mọi thứ!

Ngồi trên taxi, đưa mắt nhìn về dòng xe cứ chạy qua lại trên con đường dài, khiến nơi cõi lòng có chút quặn thắt. Một nghìn câu hỏi vì sao lại như vậy cứ hiện trong đầu không hồi kết.

Cô chưa từng làm chuyện gì xấu xa, chưa từng hại ai, vậy mà tại sao ông trời lại trừng phạt cô bằng cách này?

Dừng lại trước nơi ghi hình lần trước, chỉ cầu mong là chiếc xe gắn máy cũ sẽ không bị ai đó "bốc" đi.

Nhưng đời đâu như là mơ...

Lan Anh vội chạy tới bên những hàng quán gần đó hỏi thăm.

- Cô ơi, hôm qua con có đậu chiếc xe cup 50 ở chỗ gần cây trứng cá á. Con đi chung với đoàn phim hôm qua lại đây ghi hình nè, cô có để ý thấy ai dắt xe con đi không ạ?

Cô bán quán cóc ven đường cũng gãy gãy đầu ráng nhớ lại đôi chút.

- Không con ơi, hôm qua đoàn phim tan ra, đâu còn chiếc xe nào ở đó nữa đâu?

Ôm trong mình nỗi thất vọng tràn trề, bây giờ đến phương tiện di chuyển duy nhất cũng mất.

Giờ cô biết kiếm gì để đi học, đi làm bây giờ.

Gửi lời cảm ơn đến cô bán nước, Lan Anh cũng lững thững ra về. Giờ cô muốn khóc thật sự rồi...

Trịnh Nhất đứng dưới góc cây trứng cá, tiện tay với lên, hái vài quả đỏ mọng nước chìa về hướng Lan Anh đang đi lại.

- Ăn không? Ngọt lắm đó.

Lan Anh khẽ lườm liếc một cái rồi đi thẳng về phía trước không thèm quan tâm đến.

Lấy chiếc ví trong túi xách ra, cô liền thở dài.

- Đã nghèo còn mắc cái eo nữa...

Trịnh Nhất lẽo đẽo mãi theo phía sau, anh cứ huýt gió rồi nhảy chân sáo. Mặc dù chẳng có tiếng động nào phát ra nhưng thật sự vẫn rất phiền. Thì người ta thường có câu "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!".

Huống chi giờ cô đang mắc bệnh, kế bên là một con Quỷ đội lốt người không biết tiếp theo nó sẽ làm gì mình, có chiếc xe cà tàn phương tiện di chuyển cũng bị mất cắp. Bao nhiêu thứ xui rủi đều đổ lên đầu chỉ trong một ngày hôm qua.

Giờ có ai quăng trước mặt cô 5 tỷ, nhắm chừng cô mới vui nổi.

Lan Anh tức giận thật rồi, cô quay ngoắc về phía sau, chỉ thẳng tay vào mặt Trịnh Nhất.

- Anh biết anh phiền lắm không, làm ơn đừng đi theo tui nữa!

Trịnh Nhất chạy đều lên phía trước, đi ngược về phía sau hỏi.

- Em đuổi anh? Rồi anh biết đi đâu?

Lan Anh dừng hẳn bước chân lại, mặt mày đăm đăm quát.

- Trước giờ anh ở đâu thì về đấy, đi theo tui làm gì?

Trịnh Nhất cũng hơi ngớ người ra vài giây.

- Nhưng trước giờ...anh vẫn luôn theo em mà?

Nhưng có chuyện gì mà em bực bội dạ?

- Liên quan chó gì tới anh?

Nói rồi cô đi thẳng một hơi ra đường lớn book taxi về.

Vừa về đến trước cổng trọ, từ đằng xa đã thấy một thanh niên từ đâu chạy tới. Mặt hắn tái xanh, nói gấp tới mức mà muốn lẹo cả lưỡi.

- Em trả xe chị, chị ơi...sau này em chừa em bỏ, em không ăn trộm nữa. Chị tha cho em!

Nói rồi hắn láo liên nhìn khắp nơi, dắt chân lên cổ mà chạy một mạch ra đường lớn, nơi có đồng bọn đang đứng đợi.

Lan Anh đứng đó không hiểu gì cũng đớ người ra một lúc. Đưa mắt nhìn xuống chiếc Cup cũ mèm của mình vậy mà chẳng có chút vết xướt nào. Có khi còn được rửa sạch bóng loáng nữa kia đấy.

Trịnh Nhất đi đến chống tay lên đầu xe mà đắc ý. Nở một điệu cười cà chớn, khiến Lan Anh nhìn vào cũng muốn vả cho một bọp tay.

- Thấy sao? Anh cũng được việc lắm đấy!

- Xe này, anh lấy lại cho tui à?

- Không? Anh đâu có lấy, anh chỉ gián tiếp lấy thôi!

Dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sao thì xe cũng trở về tay chủ nhân của nó rồi. Nói gì thì nói cô cũng không phải kẻ vô ơn, dù không biết tên Quỷ này lấy về giúp cô bằng cách nào. Nhưng cũng lịch sự cúi đầu cảm ơn hắn ta.

Lúc này cũng vui vẻ hơn đôi chút, dắt xe vào nhà thì cũng đóng sầm cửa lại. Bên ngoài Trịnh Nhất cứ nói với vào trong.

- Cho anh vào nha Lan Anh!

Chỉ đáp lại bằng tiếng nạt cực lớn.

- KHÔNG!

Tiếng nạt ấy vậy mà khiến Trịnh Nhất có chút giật thót cả người, mới lễ phép cảm ơn đây mà đi vô cái thay đổi 180 độ.

Chuyện nào ra chuyện đấy chứ, cô gặp anh chưa đầy 2 ngày nữa. Là con người bình thường cô còn châm chước đôi chút, huống chi hắn ta là một con...thôi bỏ đi.

"Con gái thời đại này đáng sợ thật chứ!"

"Không cho vào thì mình ngồi đây vậy!"

Trịnh Nhất cứ ngồi trước cửa nhà, buồn chán thì bứt cỏ dưới đất, không thì cũng trò chuyện với mấy ông bà lớn tuổi sống trong khu này.

- Ngươi sống cũng lâu rồi nhỉ? Tính chừng nào đi?

Người đàn bà với mái tóc bạc trắng luôn miệng móm mém miếng trầu đỏ lồm, nhai vài phát thì lại phun cái "phèo" xuống nền đất. Chất giọng bà trầm khàn cất lên đầy hiền hậu.

- Lần trước cậu nói tui chưa tới số mà, bây giờ lại muốn bắt tui đi sớm vậy rồi à, mà cậu thích con bé trong phòng đó hay sao mà đi theo người ta quài vậy?

Trịnh Nhất cúi gầm mặt thở ra một hơi đầy ngán ngẫm.

Như hiểu được vấn đề, người đàn bà đối diện cũng cười lớn hơn, chỉ tay về phía Trịnh Nhất.

- Hahaha, con gái bây giờ không giống tui ngày xưa đâu, ngày xưa tui đẹp lắm đó nha, mái tóc dài thế này này, da còn trắng lắm đó.

Người cháu gái từ trong nhà bước ra, khom người xuống mà ôm lấy tay bà lão.

- Ngoại đang nói chuyện với ai mà vui thế ạ?

Bà vuốt vuốt lấy mái tóc của đứa cháu nhỏ mình, rồi chỉ tay về phía Trịnh Nhất.

- Bà nói chuyện với cậu trai này này, cậu ta nói sau này sẽ dẫn bà tới cõi vĩnh hằng.

Đứa cháu đưa mắt về hướng tay của bà, rồi lại đưa tay ra kéo về. Ân cần vỗ vỗ lên tay bà hai cái.

- Bà ngoại lẫn rồi à, đừng nói giỡn thế chứ, con có thấy ai đâu nè! Thôi mình vào trong nhà nha, tối rồi sương xuống lạnh lắm.

Người đàn bà cứ ú ớ nhìn về phía Trịnh Nhất.

- Nhưng cậu ta rõ ràng ngồi ở đó mà?

Trịnh Nhất nhìn theo người đàn bà được cháu ngoan dẫn vào trong, mà khoé môi cũng khẽ cong lên đôi chút.

"Cho bà ở lại chơi thêm chút nữa đấy!"

Trong đêm đen tĩnh mịt, nơi xóm trọ đầy đủ mọi thành phần trong xã hội. Trịnh Nhất tay chống hông, chăm chú xem 4 tên côn đồ đầu xóm đánh bài tiến lên.

Tiếng chửi rủa vang dội của tên bị chặt đôi heo, cùng với đó là tiếng cười cợt nhã của tên thắng đậm số tiền lớn.

Anh cứ ngó nghiêng rồi phán xét từng tên một.

"Tà nghiệp từ tâm mà ra, tham, sân, si u mê làm giàu với mấy lá bài vô hồn. Sắp mất hết phước báu mà vẫn không biết...haizz"

Một tiếng "xoảng" lớn phát lên từ phía phòng Lan Anh. Có vẻ như việc đập vỡ đồ đạc gì đó ở xóm này đã là việc thường ngày, nên chẳng ai buồn quan tâm đến. Họ chỉ đưa mắt nhìn về hướng nơi có âm thanh phát ra, rồi lại quay về làm tiếp công việc dở dang của mình.

Trịnh Nhất có chút bất an cũng vội chạy đến, nói vọng vào trong.

- Em sao vậy Lan Anh?

Không thấy được sự đáp trả, lòng càng lúc càng nóng như lửa đốt. Không quan tâm đến việc Lan Anh có cho anh vào hay không, chỉ cái chớp mắt anh đã vào được trong phòng mà chẳng cần cô mở cửa.

Đập vào mắt anh là một cảnh tượng hết sức hỗn loạn, những mảnh thuỷ tinh vươn vải khắp nhà, chiếc kệ inox để đặt chén đũa, cũng bị ngã lăn xuống sàn mà vỡ nát.

Gương mặt cô tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ thi nhau lăn xuống thái dương. Cả người run rẩy, như thể từng thớ cơ cũng đang phản kháng lại cơn đau quặn thắt không ngừng từ bên trong. Thân hình nhỏ bé dường như thu mình lại, cố gắng co cụm để xoa dịu cơn đau, nhưng càng cố, cơn đau lại càng tàn nhẫn siết lấy.

Không suy nghĩ nhiều anh bế sốc cô lên mà đặt lên nệm. Có vẻ như công việc này anh đã từng làm hàng trăm lần trước đó, mà làm các động tác vô cùng thuần thục.

Trịnh Nhất khẽ đặt tay lên phần bụng cô mà xoa đều lên xuống một cách nhẹ nhàng, Lan Anh dù trong cơn đau đớn những vẫn biết có người chạm vào mình. Liền đưa tay ra chặn lấy, chất giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố phát ra từng câu răn đe.

- Anh tính hại...gì tui nữa đây...tránh ra...

Trịnh Nhất mặt cũng đanh lại mà lên tiếng như ra lệnh.

- Để im!

Một luồng hơi ấm từ bàn tay như truyền sinh khí về nơi phần bụng đang quặn thắt, nó ấm áp một cách kì lạ. Tay anh di chuyển đến đâu, dường như cơn đau nơi ấy cũng chợt biến tan trong chóc lát. Không biết có phải cô đau quá nên trở nên hoa mắt hay không, hình như phía tay hắn ta...đang phát ra một loại ánh sáng rất quái dị, nó cứ như một thứ gì đó bị loang màu rồi bốc hơi lên vậy.

Lan Anh vẫn còn miên man, trong sự nửa tỉnh nửa mê.

Chỉ là sao lúc này, nhìn hắn ta chẳng có một chút gì gọi là đáng sợ.

Đôi mắt kia, cùng với đôi môi ấy lại trở nên lôi cuốn đến mức chết người...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***