Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 16: Oán Linh Thành Tiến.



Ngồi trên bàn ăn, đối diện là Trịnh Nhất và con ma đen thùi lùi ban nãy. Nhưng bây giờ có lẽ tên đen thui kia có phần dễ nhìn hơn đôi chút, nếu không nói thẳng ra là khá ưa nhìn.

Đôi chân mày rậm, cùng với chiếc mũi thẳng tấp, phần bầu má hơi phúng phính. Nếu không phải bộ quần áo rách tả tơi trên người, nhìn chung cũng thuộc dạng những chàng trai soft boy, cậu ấm trong gia đình có quyền thế.

Lan Anh thắp lên hai cây nhang, rồi đưa qua lại xung quanh mặt bàn một lượt.

- Rồi đó, ăn đi!

Cô vừa đặt ba phần cơm gà, bình thường chỉ có hai phần, cho cô và Quỷ Diện, nhưng lần này lại có thêm một tên nữa.

Thành Tiến có chút e ngại, cúi đầu cảm ơn Lan Anh, rồi đưa mắt qua nhìn Trịnh Nhất đang khoanh tay trước ngực có phần hậm hực.

- Tui tên, Nguyễn Thành Tiến... 27 tuổi. Chết trong nhà này được 80 năm rồi...

Vừa nói Thành Tiến cũng vừa hít nhang, vừa bỏ muỗng cơm vào miệng ăn lấy ăn để. Không biết bao lâu rồi mới có người cúng cơm cho anh thế này...

Lan Anh ban đầu thì sợ, nhưng giờ lại đem lòng xót thương cho số phận chàng trai trước mặt. Rõ ràng đang ở tuổi đỉnh cao của đời người lại vì một trận hoả hoạn mả cướp lấy đi mạng sống của chàng thanh niên ấy.

Lan Anh khịt khịt mũi mình, hơi e dè hỏi ngược lại.

- Anh chết lâu rồi sao không đầu thai đi? Vất vưỡng ở đây mãi cũng đâu phải cách?

Trịnh Nhất ngáp một cái, quay sang điểm mặt Thành Tiến đang ngồi nhai ngoàm ngoàm trong miệng.

- Hắn trở thành Oán Linh rồi, đầu thai đường nào được nữa!

- Oán Linh? Là sao?

Trịnh Nhất thở ra một cái, mới bắt đầu mở hộp cơm ra ăn.

- Hắn chết oan, lại sinh trùng ngày âm tháng âm, chết cũng trùng ngày âm tháng âm, nên bị nhốt trong ngôi nhà này. Một phần là hít quá nhiều oán khí của dương thế nên mới bị kẹt ở đây mà không tìm được đường về âm phủ!

Lan Anh không rõ nên hỏi thêm.

- Vậy anh dẫn anh ta về dưới đi, để đầu thai chuyển kiếp, sống cả đời trong ngôi nhà này thì khốn khổ cỡ nào kia chứ?

Trịnh Nhất cũng phì cười trước vẻ ngây thơ của Lan Anh.

- Đâu phải chuyện gì cũng dễ như em nghĩ đâu, phải có người hồi hướng cho hắn, một là gia đình, hai là con cái, nếu không có người hồi hướng thì cả đời này hay cho tới khi trái đất huỷ diệt hắn cũng không thể chuyển kiếp.

- Vậy mình tìm người nhà cho anh ta là được đúng không?

- Em nghĩ xem, hắn 27 tuổi, chết 80 năm. Cha mẹ hắn hay ông bà hắn có khi đã chuyển kiếp mấy đời rồi. Với hắn chết ở đây một mình, thì em đoán đi, sẽ có vợ hay con cái gì để hồi hướng cho không?

Nói tới đây Lan Anh bỗng trầm mặc đôi chút, còn Thành Tiến có chút buồn tủi mà cố gắng nuốt thêm vài muỗng cơm.

Lan Anh lại hỏi.

- Vậy không có cách gì khác sao? Chứ bị mắc kẹt một chỗ thế này...thật sự rất tội...

Trịnh Nhất thở ra một hơi, đặt muỗng cơm xuống bàn.

- Cách thì không phải không có, hiện giờ anh chỉ có thể giúp hắn không còn mắc kẹt trong nhà này nữa thôi. Còn việc giúp hắn đầu thai chuyển kiếp thì phải xem duyên của hắn như nào. Mà thôi đi...

Tia hi vọng vừa dấy lên đôi chút lại bị đập tắt, Thành Tiến không cam tâm mà nói vào.

- Sao lại thôi...anh vừa nói là có thể giúp tui mà?

- Ngươi thành Oán Linh rồi, Lan Anh vừa vào nhà thôi đã bị ngươi hù doạ cho sống dở chết dở. Nghĩ xem nếu ta cho ngươi ra thế giới ngoài kia, ngươi còn làm hại bao nhiêu người nữa? Tốt nhất là trong đây cả đời đi.

Lan Anh thấy thế cũng xen vào, nói đỡ cho Thành Tiến vài câu.

- Là do tui vào nhà anh ấy không cúng kiếng, xin phép nên anh ấy mới vậy thôi. Dù gì đây cũng là nơi anh ấy mất, thì nói thẳng ra cũng là nhà anh ấy mà...

Thành Tiến thấy Lan Anh nói giúp mình cũng gật đầu lia lịa.

Tính ra tên Oán Linh Thành Tiến này cũng không phải kẻ xấu, chết oan ức lâu nhứ thế mà không tìm được đường xuống địa ngục, cũng chẳng ai hồi hướng hay dẫn dắt, nên mới trở thành như vậy.

Trịnh Nhất gãy gãy tai mình mà không biết làm thế nào mới đúng, vì đây vốn không phải nghĩa vụ của anh. Những việc này trước giờ anh chưa từng xử lý qua nên cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, lúc trước toàn nghe theo chỉ thị của tên Quỷ Diện Thành Nhân mà thực thi. Bây giờ chỉ vì một cuộc chuyển nhà mà mắc phải vấn đề nan giải này thì cũng làm khó cho anh quá!

Nhưng thấy Lan Anh khẩn thiết xin giúp cho hắn như vậy anh cũng lấy làm mủi lòng, thôi thì cố gắng chút vậy.

...----------------...

Một ngày cuối tuần không nắng cũng chẳng có mây bay, bầu trời cứ ui ui như chuẩn bị đón một cơn giông lớn vậy.

Lan Anh sau khi nghe lời chỉ dẫn của Trịnh Nhất, cũng cố gắng sáng sớm dậy thật sớm để có thể đi chợ mua đồ cúng về để hồi hướng cho Thành Tiến. Dù không biết cách này có kết quả không, nhưng cô vẫn mong sẽ có tác dụng. Vì sống một nhà với hai con ma thật sự cũng rất đáng sợ. Tên Trịnh Nhất chắc không đuổi được rồi, còn tên Thành Tiến vừa đến kia, chỉ mong hắn ta có thể hồi hướng về nơi khác.

Nhưng vô hình chung có vẻ như cô vẫn phải sống chung với cả hai linh hồn kia một thời gian.

Bày biện bàn cúng hẳn hôi, Lan Anh lấy một tờ giấy trắng ra, cứ ngỡ là kinh hồi hướng giống như các sư thầy trong chùa hay đọc, nhưng không...

- Con gà hết 150 nghìn, bánh trái hết 30 nghìn, quần áo giấy tiền vàng mã hết 100 nghìn...

Ai lại so đo với vong hồn như cô không kia chứ, nói gì thì nói cũng phải đâu vào đó. Ai thiếu cô 1 nghìn cũng phải trả huống chi cô cúng khơi khơi vậy mà muốn gần cả 4 ngày ăn cơm rồi.

Thành Tiến hơi e ấp mà đứng kế bên hỏi.

- Nhưng anh không có tiền sao trả em?

Lan Anh hơi hếch mặt đôi chút, bĩu môi một cái đáp lại.

- Anh dọn nhà 2,4,6 còn Quỷ Trịnh thì dọn 3,5,7,Chủ nhật!

Trịnh Nhất đang lúi cúi xem coi còn gì chuẩn bị không, lại vì câu nói đó mà ngóc mặt lên hỏi.

- Ủa sao anh làm cả chủ nhật vậy?

- Lúc trước anh làm vệ sinh cả tuần sao không than, mà giờ có 4 ngày cái than? Tui là tui chưa tính tiền cơm mỗi ngày của anh đâu mà ở đó ý kiến!

Lan Anh quỳ xuống, thành tâm khẩn cầu cho Thành Tiến. Một người phụ nữ tầm cỡ 30 từ đâu bước lại kế bên, chấp tay sau hông mà gướng người nhìn theo Lan Anh đang cúng kiếng.

Sau khi đợi Lan Anh thắp nhang lên bà mới nhích lại chút thăm hỏi.

- Em ở đây qua nay có thấy gì không?

Không hiểu lắm, cô mới hỏi ngược lại.

- Thấy gì là thấy gì chị?

Bà ta nhìn trước ngó sau, lại chẳng dám nhìn thẳng vào ngôi nhà phía trước mặt.

- Thì thấy ma đó...em bị bà chủ nhà lừa rồi, dọn đi sớm thì tốt hơn.

Như hiểu bà chị này đang nói về hồn ma của ai, Lan Anh cũng khẽ nhìn sang Thành Tiến đứng đó, rồi đáp lại.

- Dạ, chắc em nặng vía nên em không thấy gì hết á. Với lại em thấy ở trong đây bình thường à chị!

- Em không biết đó thôi, lúc trước cũng có mấy bạn sinh viên giống em về đây nè, định mở ra làm ăn buông bán trà sữa gì đó. Mới dọn vô buổi sáng, mà buổi trưa đã xách đồ đi rồi. Chị thấy em giỏi đó chứ, ở đây vậy mà không có vấn đề gì!

Lan Anh cười khì khì, e ngại không biết nói sao hết. Dù gì chị ta cũng có ý tốt nhắc nhở, thôi thì gật đầu lấy lệ vậy.

Thành Tiến nghe thấy những lời đó mà hoá lại thành nguyên thân, khói mù mịt ám đen kinh hãi vô cùng.

Linh hồn mà tính tự ái cũng cao ngất trời đấy chứ?

Trịnh Nhất thấy thế cũng đánh Thành Tiến một cái trời giáng, mới khiến anh biến lại thành hình người đàng hoàng. Quỷ Trịnh lên tiếng nhắc nhở.

- Người ta có lòng tốt nói cho Lan Anh thôi, mà ngươi làm trò gì vậy? Ai bảo lúc đầu hù doạ hết người này đến người kia làm gì?

Thành Tiến cũng e sợ, cúi gầm mặt phẫn uất.

- Tại...

- Tại gì mà tại, ta còn chưa tính sổ cái dụ ngươi làm chân Lan Anh bị thương chưa lành nữa kia kìa, mà ở đây hổ báo cáo chồn!

Không biết từ khi nào, mà cách nói chuyện của Trịnh Nhất và Lan Anh có vẻ hơi giống nhau đôi phần. Học gì không học lại đi học cái tính cách khó nhằn đó từ Lan Anh. Cũng đúng thôi người ta nói thích người nào, thì tính cách cũng như cách thể hiện ra bên ngoài cũng đôi phần giống người đó mà, thôi thì tạm chấp nhận vậy!

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***