Không ngờ chỉ là một bàn cúng nhỏ vậy mà lại có tác dụng lớn, Thành Tiến cũng vì thế mà được giải thoát ra khỏi căn nhà bị giam cầm suốt 80 năm qua. Anh cảm ơn Lan Anh không ngớt lời, nếu không có cô xuất hiện không biết bản thân sẽ ở đó thêm bao nhiêu năm nữa.
Chỉ là tích đức cho kiếp sau sống trọn vẹn kiếp người hơn thôi, với cô hiện tại làm được điều gì tốt cho mọi người cũng là một niềm hạnh phúc. Nếu không tốt cho người...thì tốt cho những người khuất mặt khuất mày cũng được. Ai bảo cô đã phạm chuyện gì mà vô tình mở con mắt âm dương quái ác kia chứ.
Đứng dưới bếp, miệng cô cứ lẩm bẩm lại tiền đi chợ hôm nay.
- Cà chua 6 nghìn, thịt heo 32 nghìn,...
Thành Tiến từ trong phòng ngủ bước ra, vẻ mặt có vẻ hớt hải lắm.
- Lan Anh, Lan Anh, cái này rung nè!
Anh suốt 80 năm qua cứ ru rú trong căn nhà này, thế giới bên ngoài thay đổi ra sau cũng chẳng biết. Nên tới cái điện thoại di động cũng không biết nó là thứ gì cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nhưng tới bây giờ cô vẫn chưa quen được với sự có mặt của Thành Tiến, ngày trước chỉ có Trịnh Nhất thôi mà Lan Anh phải tập làm quen đến gần một tháng, giờ lại thêm nhân vật mới.
Mà hắn ta kì quái ở chỗ rằng, ban ngày thì không sao, nhưng màn đêm buông xuống lại biến trở lại thành nguyên thân của mình mà đi vòng vòng khắp nhà. Tối qua cô đi vệ sinh giữa đêm suýt xíu nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Cũng may lúc đó có Trịnh Nhất xuất hiện giải cứu nếu không chắc cô đột quỵ chết trước tuổi 27 rồi.
Trịnh Nhất cũng có giải thích cho cô hiểu, do Thành Tiến chết vào giữa khuya, nên hằng đêm mới trở lại thành như vậy, chứ anh ta cũng chẳng muốn điều đó xảy ra làm cô hoảng sợ.
Lau lấy hai bàn tay vẫn còn dính nước, cô bước tới nhận lấy chiếc điện thoại trên tay Thành Tiến, rồi ân cần giải thích.
- Cái này là điện thoại di động, người thời nay hay dùng mấy cái này để liên lạc với nhau á!
Thành Tiến cũng gật gù xem như đã hiểu, thời anh đến điện thoại bàn còn chưa xuất hiện tại Việt Nam. Muốn liên lạc với một người ở xa, phải đợi tận vài tuần có khi cả tháng thư mới truyền đến được tay người nhận. Thời hiện đại công nhận có nhiều thứ tiện ích nhỉ?
- Dạ alo?
- Hàng của em tới rồi nha, nhà 83/10 đúng không em?
- Dạ đúng rồi, anh để trước cửa nhà giúp em nha, em ra lấy liền!
Trịnh Nhất nằm trên ghế sofa xem chương trình thực tế phát sóng trên tivi, nghe tin hàng tới cũng ngồi bật dậy đầy phấn khích.
- Y phục anh tới rồi à?
Lan Anh quay về công việc bếp núc của mình, mặt mày cau có nhăn tít lại.
- Chứ gì nữa! Tốn hết 5 triệu của tui, tự ra mà lấy đi!
Nhưng vớ được vàng, mặt Trịnh Nhất hớn hở cả lên, nháy mắt cái đã lấy được kiện hàng trước cửa vào trong nhà.
Sự biến mất rồi xuất hiện bất thình lình như vậy, khiến Lan Anh của giật hết cả mình mà buông đôi đũa đang xào thịt xuống. Cô thở hắc ra một cái ôm lấy trái tim yếu đuối của mình lại mà thở lên xuống.
Giọng điệu chanh chua lại cất lên đầy bực tức.
- Quy định số 1 trong gia đình này là gì anh quên rồi à?
Trịnh Nhất cúi gầm mặt xuống thể hiện sự biết lỗi.
- Không được thoắt ẩn thoắt hiện khi ở trong nhà…
Từ ngày sống chung với con quỷ họ Trịnh, Lan Anh đã đặt ra không ít những quy định kỳ quái. Cái sớ quy định vậy mà đã lên tới gần 30 điều nội quy, nào là không được biến mất giữa chừng, bật nước phải tắt, không được làm cháy bóng đèn, không được nói giọng âm trì, có thêm Thành Tiến thì thêm quy định là nửa đêm có biến thành nguyên thân thì không được đi vòng vòng quanh nhà…v.v
Cô cũng không hiểu sao mà những vong linh lại thích làm những chuyện đó đến vậy, làm ma rồi cũng phải có ý thức xíu chứ? Đã ăn nhờ ở đậu rồi, tiền phòng thì không share, tâm trạng rối loạn một chút thôi là điện nước cứ tự bật tắt liên hồi. Ai là người chi tiền mấy cái đó. Cũng có mỗi Lan Anh là chi thôi chứ ai vào đây nữa!
Bỏ qua sự bực tức của Lan Anh, Trịnh Nhất níu lấy vạt áo cô mà kéo kéo.
- Có y phục rồi, em đốt cho anh đi…
Ngồi trước cửa nhà, nhìn cái hoá đơn in dòng tiền 5 triệu trên đó mà khỏi nẫu ruột. Vừa mua, lại phải tự tay đốt nó thì thật sự cô không nỡ chút nào, số tiền này chung quy vẫn rất lớn so với một đứa sinh viên sắp ra trường như cô.
“Một ngày làm việc bán thời gian, 1 tiếng có 19 nghìn, 5 triệu vậy là gần 270 tiếng làm thêm…”
Lan Anh quay sang Trịnh Nhất đang hớn hở bên cạnh mà hỏi.
- Hay là anh mặc luôn đi, đừng đốt được không?
Trịnh Nhất hơi chau mày.
- Em không đốt làm sao anh mặc?
Cũng đúng, cô vậy mà quên mất hắn cũng chỉ là một linh hồn. Dù chạm được đồ vật nhưng không có nghĩa là hắn ta có thể mặc một chiếc áo mới mà không thuộc về bản thân mình.
Đưa tay châm lấy ngòi lửa mà Lan Anh cũng không dám nhìn lại dù chỉ một cái, trong đầu cứ suy nghĩ tới số tiền của bộ quần áo này mà không khỏi xót ví.
Nhìn chiếc áo bị thiêu rụi, ánh lửa sáng bừng bừng mà nước mắt cô muốn rớt tới nơi vậy. Đưa mắt, bậm môi lại thành một đường mà nhìn chiếc áo trở về với cát bụi…
Chẳng mấy chóc bộ quần áo loang màu của Trịnh Nhất đang mặc trên người, lại được thay thế bằng một bộ y phục màu đỏ mới, nó thiết kế tỉ mỉ đến từng hoa văn trên áo.
Lan Anh cũng phải đứng hình mất mấy giây trước vẻ đẹp của Trịnh Nhất khi được mang một màu áo mới. Gương mặt gốc cạnh, cùng chiếc mũi thẳng tấp, bộ y phục lại tôn thêm đường nét quý tộc của anh. Nhìn Trịnh Nhất lúc này không khác mấy so với các diễn viên nam Hoa Ngữ mà Lan Anh đã từng cày ngày cày đêm, người ta thường nói “người đẹp vì lụa” nhưng câu này có lẽ không phù hợp lắm, phải nói đúng hơn là “lụa đẹp vì người”.
Nếu anh ta mà là con người, chắc Lan Anh cũng phải chết mê chết mệt trước vẻ đẹp trời phú đó. Đúng là ông trời không cho không ai cái gì, được này thì mất kia. Được cái đẹp mã vậy, mà chết sớm.
Lan Anh thầm nghĩ trong đầu, bễu môi một cái.
“Người đẹp vậy, mà chết…Uổn ghê”.
Được mặc áo mới nên Trịnh Nhất vui vẻ hẳn ra, cứ chạy vòng khắp các khu nhà khoe cho những vong linh gần đó. Mặc dù họ vừa nhìn thấy anh đã chạy mất dạng, không có đủ gan dạ để đứng nghe anh khoe mẽ.
Không có vong linh, anh lại chạy vào nhà dân, khoe cho những người trong đấy, nhưng làm gì có ai thấy được anh đâu?
Hình như con người khi mất đi, chẳng ai được bình thường thì phải? Nhưng Thành Tiến vẫn bình thường mà? Hay là chỉ có Trịnh Nhất như vậy thôi?
Đi vào trong phòng, thẳng tay đóng sầm cửa lại. Lan Anh nhìn những tàn tro của bộ y phục vẫn còn ám trên da mình mà tiếc hùi hụi. Nằm dật lên giường mà đập chân liên hồi xuống nệm kêu lên từng tiếng “hịch hịch”.
“5 triệu của tui, 5 triệu của tui…”
Rõ ràng là biết bản thân có cuộc giao dịch với Trịnh Nhất, nên cô mới trúng được giải đặc biệt. Nhưng không hiểu sao vẫn thấy tiếc nuối lắm, Lan Anh yêu tiền hơn cả yêu bản thân. Vậy mà lần này lại chi thẳng tay 5 triệu xong rồi đem đốt bỏ chỉ còn đống tro tàn, thì hỏi xem cô có uất nghẹn không kia chứ?
Nói thật nếu ban nãy mà có xót lại mảnh vải nào chắc Lan Anh cũng đem vào nhà mà lồng tủ kính lại làm kỷ vật luôn đấy. 5 triệu là số tiền lớn đầu tiên cô chi tiêu ra mua quần áo từ trước đến giờ, vậy mà lại chẳng phải mua cho bản thân, lại dành cho tên vất vưởng bám đuôi theo mình từ nhỏ. Ai yêu tiền thì cũng sẽ có tình trạng giống như cô hiện giờ thôi!
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***