Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh

Chương 18



Nằm trên giường vật vã, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên liên hồi. Cầm lấy chiếc điện thoại mà Lan Anh không khỏi buồn bực.

- Đang khó chịu mà ai còn điện giờ này nữa vậy!

Con ngươi nhanh chóng chạm vào số 66 đuôi, người gọi đến chỉ được đặt một chữ “M” duy nhất trên thông tin liên lạc.

Lan Anh trở mình, hít sâu thở ra, chẳng mấy chóc lại ngồi thẳng thốm lại. Chất giọng nhỏ nhẹ, đầy vẻ e dè trước người liên lạc này.

- Dạ con nghe...

“Mày đợi tao chết rồi mày mới về đúng không?”

- Dạ con còn luận án cuối năm...

Người bên kia đầu dây không quan tâm đến câu giải thích kia, lại tạt một gáo nước lạnh mà chửi tới tấp.

“Ba cái nghề ngỗng không giống ai, mày đừng tưởng tao không biết mày lên đó có ý đồ gì! Đẻ mày ra nuôi mày khôn lớn để mày báo hiếu cho tao như này đây đó hả? À, đủ lông đủ cánh rồi, trúng số cũng không biết đem về cho cha mẹ. Mày xài hết rồi chứ gì! Ngày mai về liền cho tao, nếu không đừng có trách sao nhục mặt với hàng xóm, tao lên quậy tới bến đó cho mày biết!

- Mẹ...

Chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã tắt ngủm, chỉ còn âm thanh “tút tút” tự động của cuộc gọi bị ngắt.

Một lần nữa lại nằm dật ra giường, cô không khóc, chỉ bần thần nằm đó nhìn lên trần nhà trắng toát. Lòng như có tảng đá đặt nặng lên vô hình chung lại đè nén đến mức nghẹt thở.

Trịnh Nhất đứng bên ngoài cửa cũng nghe rõ mồn một cuộc hội thoại ngắn đó diễn ra. Trong lòng không khỏi xót thương cho người vợ tiền kiếp của mình, sao số cô khổ thế nhỉ? Dù kiếp trước hay kiếp này vẫn không thoát khỏi nanh móng của gia đình.

Lấy chiếc điện thoại ra, kéo xuống một lượt tìm số của Gia Linh. Đầu dây bên kia cất lên một giọng nói trong trẻo.

“Cuối tuần mà điện tao chi đây?”

- Xíu tao viết đơn, chắc nghỉ một tuần tới, có gì mày đem nộp lên văn phòng cho tao nha!

“Nghỉ gì nhiều vậy? Đi đâu du lịch à? Cho tao đi chung với!”

Giọng Lan Anh có vẻ hơi chán nản đáp lại câu hỏi phấn khích đến từ phía cô nàng Gia Linh.

- Tao về quê…

Như thấu được vẻ buồn rầu trong từ câu chữ của Lan Anh, Gia Linh cũng hơi lo lắng nói thêm.

“Ổn không đó? Ổng bả lại gọi điện chửi mày nữa à? Hay thằng anh hai mày, kiếm chuyện nữa? Có cần tao về chung hông? Chứ mày về mình vậy, thế nào cũng có chuyện cho coi”

Có vẻ như ai cũng hiểu được tình cảnh trong gia đình của Lan Anh, Gia Linh học chung với cô từ nhỏ nên cũng là người hiểu rõ nhất, chỉ sau tên quỷ Trịnh. Cũng hiểu là cô đã cố gắng thoát ra khỏi cái gia đình ác nghiệt đó như thế nào, lần nào về cũng bị chì chiết, nặng thì bị đánh không ra hình người.

- Tao về một mình được rồi, có gì chiều tao đem đơn qua trọ mày nha!

“Ừa…về cẩn thận, có gì không ổn thì chạy lên liền nha. Mày lớn rồi, đừng có chịu đựng nữa, có gì thì cứ bộc lộ ra hết đi, trước giờ mày cũng đâu có sống nhờ tiền bạc của gia đình mày đâu. Mày tự kiếm tiền được, tự sống được, thì không cần phải sợ bất cứ ai hết!”

- Tao biết rồi, tao bị đuổi ra khỏi nhà, thì tao qua mày sống hahaha!

“Được hết! Tao nhận nuôi mày như con luôn cũng được!”

...----------------...

Một buổi sáng thứ 2, trời cứ ui ui như vậy suốt mấy ngày qua. Chẳng có mây, cũng chẳng có nắng vàng. Chắc ông trời cũng thấy được sự buồn tủi của Lan Anh nên mới muốn khóc thay cho nổi lòng của cô đây mà.

Ngồi trên chuyến xe đò về lại quê hương mà mình đã từng rời bỏ, cảnh vật hai bên đường cũng chẳng thay đổi mấy, dù có đẹp đến thế nào, trong lòng cô vẫn nặng trịch. Một chút lo lắng xen lẫn với sự sợ hãi, vì không biết điều gì đang chờ đợi cô phía trước.

Trịnh Nhất cùng Thành Tiến cũng theo về chung với Lan Anh. Vì không phải là người nên chẳng mua được vé xe, Lan Anh cũng chẳng tốt bụng đến mức mà chi tiền cho hai chỗ trống mà chẳng có ai ngồi, nên hai tên vong linh này phải đứng suốt chặng đường đi. Muốn bay lơ lững thì Lan Anh lại lôi cái quy định kia ra, nên không còn cách nào khác chỉ dám đứng hàng giờ đồng hồ, là ma mà nên chắc sẽ không biết mỏi chân đâu nhỉ?

Đặt chân xuống miền đất xứ dừa, hai bên là hàng dừa xanh bát ngát trải dài. Lan Anh thở ra một hơi mà kéo chiếc vali mình lững thững về lại nơi mình sinh ra và lớn lên.

Tết cô không về, họ cũng chẳng thèm hỏi một câu. Cô bị bệnh mà chẳng ai hay biết, vậy mà khi trúng số chẳng biết tin tức từ đâu mà họ lại giật ngược giật xuôi bắt cô về chia chát? Thì ra gia đình cũng chỉ có thế thôi…

Vừa bước chân vào nhà, không phải là câu hỏi thăm “con đi đường xa về có mệt không?”, “ăn uống gì chưa con?” Vậy mà là…

- Tờ vé số trúng đâu?

Người đàn ông trạt ngoài 50, trên mặt đã đầy gẫy những vết chân chim, nét mặt dữ tợn chẳng lấy một chút khí sắc hiền hoà nào, ngồi trên chiếc ghế gỗ được trạm khắc tỉ mỉ mà nói ra một cách dõng dạc.

Lan Anh hơi hạ thấp người cúi đầu đôi chút, bộ dạng lộ rõ sự e sợ trước thế lực mang tên “cha ruột” kia.

- Con…

Giọng ông ta gắt lên nạt nộ.

- Mày xài hết rồi chứ gì?

Bấu những ngón tay vào lòng bàn tay một cách run sợ, bấu mạnh tới mức khiến những vết móng in hằn rõ trong đấy mà chẳng dám cất lời nói thêm.

Cô không muốn chia chát số tiền đó cho ai cả, dù cô có cho người dưng nước lã, cũng chẳng muốn đem về cho gia đình. Ai nói cô ích kỉ hẹp hòi thì cô chịu!

Người đàn ông nhìn sang người phụ nữ đang gọt ít trái cây vào dĩa, mà lên tiếng.

- Bà coi, đứa con vàng con ngọc bà đẻ ra đó!

Người đàn bà nắm chặt con dao trên tay, tiến bước lại phía Lan Anh đang đứng khép nép nơi phía cánh cửa nhà.

- Cha mày hỏi tờ vé số đâu, sao mày không trả lời?

Một động tác tay dứt khoác mà cứa con dao lên phần bắp tay của Lan Anh một đường. Phần vết thương rỉ máu nhỏ giọt ướt đẫm ra ngoài chiếc áo trắng tinh, máu đỏ rực nhanh chóng loang màu mà chảy ròng xuống phần cổ tay trắng ngần. Nhưng dù vậy mà mặt cô vẫn không biến sắc, cũng chẳng một lời kêu than, chỉ đứng im chịu đựng như chuyện này đã quá quen thuộc rồi…

Thành Tiến hai tay ôm lấy đầu mình mà thất kinh hồn vía, anh chỉ nghe Trịnh Nhất nói là gia đình Lan Anh rất nghiêm khắc. Nhưng anh lại không nghĩ là nghiêm khắc đến mức này, có ai mà phận làm mẹ mà nhẫn tâm khiến con gái mình bị thương như bà ta không kia chứ?

Thành Tiến muốn xông đến giúp đỡ, những lại bị Trịnh Nhất níu lại. Nhìn sang vẻ mặt của Trịnh Nhất đã hầm hầm đỏ rực, oán khí phảng phất khắp không gian phòng khách, nhưng ngoài đứng xem cảnh tượng này ra, anh chẳng thể xen vào. Vì đây chính là kiếp nạn mà Lan Anh phải chịu đựng trong kiếp này, dù nhảy vào giúp đỡ, cũng không thể thay đổi được kết cục…

Khi cô còn nhỏ, sau khi thấy những trận đòn roi tàn nhẫn từ phía cha mẹ cô ra, thì anh chỉ có thể bên cạnh xoa dĩu đi nỗi đau đôi phần mà làm lành vết thương đó lại nhanh chóng, ngoài việc đó anh chẳng làm gì hơn được nữa. Cũng tại tên Quỷ Diện Thành Nhân, mỗi lần anh muốn ra tay cũng bị hắn kéo lại mà giáo huấn cho một trận, thì liên tục chèn những câu nói vô nghĩa vào đầu “Không được làm hại con người, không được làm ảnh hưởng tới họ,…” Anh khinh!

- Con…làm từ thiện hết rồi…

Người phụ nữ mang danh “mẹ ruột” lại hếch mặt lên cười khinh khỉnh. Bà quẹt mũi một đường mà chỉa dao về phía cô răn đe.

- Mày giàu có quá rồi, mày đủ lông đủ cánh rồi! Tao nói cho mày biết tao đẻ ra mày được thì tao giết mày được, tiền mày cũng là tiền của tao, vậy mà không hỏi ý kiến gì mà đem tiền cho bọn người dưng nước lã. Bộ nhà này giàu lắm hả? Sao có lớn mà không có khôn vậy?

Lan Anh vẫn cúi gầm mặt, giọng nói e ấp mà khó lắm mới dám phản biện lại đôi phần, nhưng chỉ mới gượng lên chống đối đôi chút lại phải cụp pha xuống.

- Tiền đó là tiền của con…con…muốn đem cho ai…cũng là quyền…

Một động tác tay không thừa không thiếu mà đáp xuống mặt một cách trời giáng. Gương mặt hồng hào người thường cũng trở nên trắng bệt, in hằn năm dấu bàn tay đỏ hoét, gân máu nhỏ cũng vì thế nó hiện lên li ti không kiểm soát…

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***