Lan Anh giật mình tỉnh dậy trong phòng bệnh lạnh toát, cô vẫn còn chưa hoàn hồn kịp với tình huống ban nãy.
"Chỉ chớp mắt cái thôi mà đã vào bệnh viện rồi. Đúng là xui xẻo thật mà…"
Hơi thở vẫn chưa trở lại trạng thái ban đầu, Lan Anh vuốt lấy ngực mình từng cái như từ cõi chết trở về.
“Hên quá…cái mạng nhỏ của mình vẫn còn…”
Đưa mắt nhìn xuống những sợi dây nhợ dài ngoằn trên tay, mắt cô lại vô tình chạm thẳng vào mắt của chàng trai khác ngồi bên kia giường bệnh.
Lan Anh như bị hút hồn bởi nhan sắc như bước ra từ truyện tranh ấy, chiếc mũi cao cùng với đôi mắt sắc sảo nhưng lại chứa đựng chiều sâu của những nỗi niềm khó tả.
Với cái nhan sắc này không làm diễn viên hay ca sĩ thì đúng là hơi uổng phí.
Liếc xuống nhìn bộ y phục loang lỗ những vệt máu đỏ, khiến cô khẽ cảm thán trong đầu.
“Phục trang bây giờ, nhìn uy tín phết nhỉ?”
Liếm đôi môi mình, Lan Anh có chút ái ngại lên tiếng bắt chuyện.
- Anh là người đưa tui vô bệnh viện à?
Trịnh Nhất hơi cau mày, hoang mang nhẹ mà đưa mắt nhìn qua lại.
- Tui hỏi anh đấy, anh nhìn đi đâu vậy?
Lần này thì hoang mang thật rồi, Trịnh Nhất choàng người đứng lên, một tay chỉ về mình mà ú ớ.
- Em thấy anh à?
Lấy làm khó hiểu, Lan Anh liền lên tiếng.
- Trong phòng này có mỗi tui và anh? Không hỏi anh tôi hỏi vong à?
Trịnh Nhất há hốc mồm mà chạy ra khỏi cửa trong sự hoang mang không kém của Lan Anh.
“Gì vậy trời? Đẹp trai mà bị khùng à?”
Đứng trước cửa phòng bệnh, với hàng người di chuyển qua lại, có người còn đi xuyên qua anh rồi chợt khẽ rung mình vì hơi lạnh từ đâu thoát ra sau ót.
Trịnh Nhất cứ nhìn xuống đôi tay mình, rồi lại đưa mắt nhìn vào căn phòng đang được đóng kín.
Nét mặt vẫn chưa thoát khỏi sự hoảng loạn bởi tình huống ban nãy.
“Lan Anh nhìn thấy mình sao? Làm sao có chuyện đó được?”
Anh lại khẽ mở cửa ngó đầu vào trong, hỏi lại lần nữa.
- Em nhìn thấy anh à?
Lan Anh khẽ cau mày khó chịu.
“Thằng này bị gì vậy trời?”
Cô hơi hếch mặt lên đôi chút, hỏi ngược lại.
- Vậy anh nói xem, tại sao tui không thể nhìn thấy anh?
Cánh cửa một lần nữa đóng sầm lại.
Có chút vui mừng đan xen với sự lo lắng cứ cuộn trào nơi lòng ngực. Chớp mắt một cái lại đứng ở phía cổng bệnh viện.
- Thành Nhân! Thành Nhân!
Trịnh Nhất gọi lớn tên người bạn hàng trăm năm tuổi của mình một cách gấp gáp.
Một làn sương trắng phảng phất hương nhang khói xuất hiện. Quỷ Diện vội vàng chạy ra, trên tay vẫn còn cầm cây nhang đang cháy rực ở đầu.
Giọng có vẻ chán nãn liền hỏi.
- Lại chuyện gì nữa đây? Nay chùa cúng cơm, ngươi không vô chùa ăn mà đứng đây làm gì đây?
Quỷ Diện đưa mắt nhìn lên hàng chữ “Bệnh Viện Quốc Tế”, rồi lại thở ra. Từ khi quen biết với Trịnh Nhất, Quỷ Diện càng lúc càng thấy mệt mỏi. Trước giờ chưa có một con quỷ nào mà phiền như hắn cả.
- Ma quỷ thì không cần khám bệnh đâu!
Trịnh Nhất không nói không rằng quăng nén hương trên tay Quỷ Diện xuống đất , nhìn nén hương bị quăng một cách nhẫn tâm vậy cũng khiến hắn ta ngớ cả người, rồi bị kéo sền sệt vào trong.
- Cái gì nữa đây? Ngươi phiền thật đó Nhất, chùa đang cúng cơm mà, ta còn chưa hưởng được tí nào!
Trịnh Nhất kéo Quỷ Diện vào phòng có Lan Anh đang nằm.
Lan Anh lại càng khó hiểu hơn nữa, mặt cứ ngô nghê xem họ đang tính làm chuyện gì.
Trịnh Nhất chỉ tay vào Lan Anh.
- Nàng ấy thấy ta?!
Quỷ Diện thở ra một cái, tay chống hông, không biết nói gì hơn với thằng này.
- Sao cô ấy có thể thấy ngươi được, bị ảo giác à?
- Không, không, thật sự cô ấy có thể thấy ta!
Lan Anh nhìn vào chiếc điện thoại cũ nát của mình, đã hơn 20 giờ rồi. Cô giật vội mớ dây nhợ vướn víu đó mà bước xuống giường bệnh.
- Tui không ở đây nữa đâu, nằm viện tốn tiền lắm…Nhưng cũng cảm ơn anh vì đã đưa tui vào bệnh viện nha!
Trịnh Nhất mắt chữ A mồm chữ O mà kéo kéo lấy tay áo Quỷ Diện.
- Thấy chưa, thấy chưa. Nàng ấy thấy ta kìa!
Lúc này Quỷ Diện mới ngó nghiêng khắp phòng, khi xác nhận chẳng có ai ở đây ngoài Lan Anh, thì mới hoảng hốt mà lùi về sau một bước.
- Cô ta thấy ngươi thật kìa?
Lúc này Lan Anh mới hết sự bình tĩnh vốn có ban nãy, mà trở về thành con người thật của mình. Khi nãy cô cứ tưởng, người con trai đó là người của đoàn phim đưa mình vào bệnh viện. Nhưng với cái tình huống lẫn lời nói của hai người họ lúc này, thì thật sự họ giống với bệnh nhân tâm thần hơn.
Nhìn thấy hai người họ cứ tranh cãi qua lại, Lan Anh hừm lạnh một cái rồi tiến lại gần.
- Hai người có vấn đề gì đúng không? Tại sao tui không thể thấy được hai người, mà nãy giờ nói nhảm gì quài vậy?
Quỷ Diện liền đưa tay lên miệng mà cười khoái chí, chỉ thiếu bước là nhảy dựng lên mà sung sướng thôi.
- Cô thấy được cả ta à?
Quỷ Diện đưa một tay ra mà yêu cầu.
- Vậy cô chạm thử vào ta một cái xem nào.
Lan Anh có chút nghi hoặc mà vẫn nghe theo, cô đẩy nhẹ tay Quỷ Diện một cái.
- Cô ấy chạm được vào ta kìa Nhất?
Lan Anh lại nhìn xuống chiếc điện thoại mình.
“Sắp trễ giờ làm rồi.”
Cô liền hấp tấp, chạy về phía chiếc bàn để nước và trái cây lấy vội túi xách.
- Không giỡn với hai người nữa, hết vui rồi! Tôi đi đây…hai người cũng nhanh chóng về phòng của mình đi. Để y tá thấy thì không hay đâu.
Rồi Lan Anh chạy một nước ra ngoài chẳng quay đầu lại.
Đứng trước cổng bệnh viện, nhìn bóng dáng nhỏ nhanh chóng đi lên xe buýt. Trịnh Nhất liền hỏi.
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Quỹ Diện cũng khẽ nhún vai.
- Không biết, lần đầu tiên sau hơn 200 năm ta mới gặp được người giống vậy đấy!
- Ý ngươi là trước đây cũng có người thấy được ngươi à?
- Ừm, một bà thầy đồng có tiếng thời trước, nhưng bà ấy cũng chưa từng chạm được vào ta.
- Vậy tại sao Lan Anh…
- Theo như ta biết, trước giờ đa phần những người nhẹ vía thường sẽ có thể thấy được những linh hồn hợp vía với mình. Không thì những người thầy pháp luyện chú cũng có thể thấy được những linh hồn. Nhưng ta và ngươi thì khác, hiện tại ta và ngươi đều là Quỷ Diện, là những người dẫn dắt linh hồn người chết. Đa phần những người sắp chết mới thấy được chúng ta.
Thế nên dù có hợp vía, hay thầy pháp đều khó có thể phát giác ra. Ủa vậy sao Lan Anh thấy được?
- Ta hỏi ngươi sao ngươi hỏi ngược lại?
- Bởi vì ta cũng không biết?! Chắc này ta phải về Diêm Phủ xem xét lại. Có gì sẽ thông báo cho ngươi sau.
Nói rồi Quỷ Diện chớp mắt lại tan biến trong dòng người tấp nập.
Nhìn hàng xe cộ qua lại, trong lòng Trịnh Nhất lại nổi lên một chút bất an. Vì vốn dĩ người trần mắt thịt không thể nào có thể nhìn thấy được những quỷ sai. Nếu đã thấy, thì thật sự rất đáng lo ngại...
Xe buýt đến nơi thì cũng dừng ngay trạm, dáng vẻ hớt ha hớt hải, Lan Anh bước nhanh chân về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.
- Xin lỗi mày nha nay đến trễ xíu!
Tấn Phát từ bên trong quầy cũng cởi chiếc áo đồng phục của mình ra, mà trách móc.
- Trễ 20 phút lận đó, lần sau mày làm bù cho phần tao!
- Biết rồi, biết rồi, về đi về đi!
Vào trong thay chiếc đồng phục màu xanh dương vào, Lan Anh lúc này mới kịp thở ra vài hơi.
Tiếng chuông cửa vang lên, Lan Anh liền nở nụ cười.
- K72 xin chào!
Nhìn dáng vẻ có chút quen mắt, sắc mặt vui vẻ cũng trở nên khó coi hơn.
- Lại là anh nữa à?
Trịnh Nhất cười hì hì mà tiến tới cạnh quầy.
- Thật sự em nhìn thấy anh?
Cái mã đẹp trai của Trịnh Nhất lúc này, cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài. Bây giờ đẹp trai hay xấu trai thì cũng tâm thần như nhau.
Lan Anh thở hắc một cái, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nếu không cô sợ quản lý mà thấy dáng vẻ cô đánh khách hàng thì không nên.
- Quý khách này, anh bị nhây đúng không? Anh sừng sững ngáng đường như vậy? Thì tui có mù cũng có thể thấy được anh đó, quý khách ạ!
Trịnh Nhất liền nở nụ cười tươi tắn.
Lan Anh đưa mắt xuống dáng vẻ như “ăn mày” của Trịnh Nhất rồi lại gật gù như hiểu chuyện.
“Chắc ghiền phim kiếm hiệp quá nên bị ảo tưởng đây mà"
- Huynh đài này, ở đây không có Tiểu Long Nữ hay Dương Quá đâu, anh nhớ cái bệnh viện khi nãy không? Trong đó có đấy, anh vào đó mà tìm!
Có chút khó hiểu Trịnh Nhất hỏi ngược lại.
- Hai người đó là ai?
- Vậy chứ bây giờ anh là ai, mà anh hỏi tui? Anh đóng phim cổ trang? Hay là bị lậm phim nên bị ảo tưởng đây? Tui mệt anh dữ lắm rồi đấy!
Trịnh Nhất chồm người vào phía quầy tính tiền, chất giọng ma mị cất lên đầy trêu chọc.
- Anh là Quỷ, Quỷ Diện! Em biết người đó không?
Lan Anh nhìn sâu vào ánh mắt đen láy đó, nó như một hố đen vũ trụ mà hút những vật thể xung quanh vào trong chớp mắt. Một luồng hơi lạnh từ đâu toả lên một cách rợn người, khiến Lan Anh chợt sởn gai ốc mà lùi lại một bước.
Ánh đèn trong quầy liền chớp tắt liên hồi như có một thế lực hắc ám nào đấy tác động tới.
Lan Anh mím môi một cái rồi hét lên.
- Tui chịu hết nổi anh rồi nha, đi ra ngoài cho tui buôn bán!
Một nước cô bước ra đẩy Trịnh Nhất ra ngoài không thương tiếc, anh chỉ kịp ú ớ phía trước đính chính lại lần nữa.
- Anh là Quỷ đấy, Quỷ thật mà, em không tin à?
- Tin con khỉ khô! Biến dùm cho khuất mắt tui!
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***