Trời đã về khuya, những dòng xe ngoài đường cũng đã ngơi ngớt hơn ban đầu. Lan Anh với đôi mắt nhắm nghiền của mình cứ gục tới gục ngay tại bàn.
Tiếng đồng hồ kêu lên tích tắc, đã 12 giờ rồi.
Lan Anh vươn vai một cách uể oải, nhìn ngóng ra đường phố.
- Sao Hoàng Tâm chưa đến nữa? Trễ rồi, buồn ngủ chết đi được!
Bóng dáng của một chàng trai cứ lững thững bước vào trong, anh đi chẳng phát ra một tiếng động nào. Cũng khiến Lan Anh vừa quay vào quầy khi quay ra đã giật nẩy mình trước hình ảnh của chàng trai đấy.
Mặt Hoàng Tâm xám xịt, con ngươi sâu hoắm như bị hõm vào trong. Điệu nói âm trì cất lên như nói ra từ một cõi hư vô nào đấy, có chút vang vọng trong không gian tĩnh mịt của 12 giờ khuya.
- Lan Anh…trễ rồi em về đi...
Lan Anh lấy túi xách của mình được đặt bên dưới quầy, tiện tay xoa xoa lòng ngực.
- Anh làm em giật hết cả mình hà, anh vô có gì kiểm tra rồi chốt sổ luôn nha. Mai quản lý kiểm tra đấy!
- Anh biết rồi...em về cần thận!
Lan Anh bước ra, vỗ vỗ lên vai Hoàng Tâm. Có chút giật mình mà rụt tay về, người anh...lạnh như băng vậy. Khi nãy cô chạm vào tên điên trong bệnh viện, hắn ta cũng có làn da lạnh thế này.
Có chút lo lắng, Lan Anh cất lời hỏi han.
- Sao người anh lạnh vậy? Có không khoẻ ở đâu à? Nếu không khoẻ thì nói em nha, mai em không học buổi sáng, em làm thay anh cho!
Hoàng Tâm khẽ mỉm cười, mà sao điệu cười ấy cứ đơ đơ thế nào ấy?
- Không...anh khoẻ...em về đi.
- Vậy...em về, mà nếu không ổn thì đóng cửa về nha anh, mai em nói lại quản lý là không sao hết á!
- Anh biết rồi...
Lan Anh bước ra ngoài, có chút lo lắng mà quay về phía sau. Nhìn Hoàng Tâm cũng như mọi ngày, anh cũng vào thay đồng phục rồi lại ra ngồi đấy. Nhưng nhìn chẳng có chút thần sắc nào.
“Chắc không sao đâu nhỉ?”
Khi Lan Anh vừa đi, Hoàng Tâm cũng ngoáy mặt nhìn theo. Mặt anh ta một lúc một đen lại, trên trán có một thứ nước màu đen ngồm dần chảy xuống ướt đẫm chiếc áo đồng phục xanh dương. Ánh đèn càng lúc càng chớp tắt nhanh hơn rồi nhanh hơn nữa.
Trịnh Nhất từ đâu bước đến, nhìn sang cô gái đã đi được một đoạn khá xa. Thì lúc nãy anh mới mở cửa tiến vào trong.
Anh thở ra một hơi, chễm chệ ngồi ngăn ngắn trên chiếc ghế nhỏ để khách ở lại ăn uống.
Chất giọng trầm ấm cất lên, anh có thể khiến giọng mình như tên Quỷ Diện Thành Nhân kia, nhưng nói thật giọng đấy cứ dở dở ương ương thế nào đấy. Nên anh vẫn lựa chọn chất giọng này, vừa khiến người mất thoải mái lại tăng thêm cảm giác an toàn.
Mà đã thành ma rồi thì cần gì cảm giác an toàn nhỉ?
- Lương Hoàng Tâm, hưởng dương 26 tuổi...Đến giờ rồi, đi thôi!
“BỤP”
Hàng loạt các bóng đèn tắt ngủm, cánh cửa của cửa hàng cũng nhanh chóng được khoá chốt lại.
Lan Anh cứ đi lững thững đi trong đêm tối, điện thoại bỗng dưng lại mất sóng, cô đưa điện thoại lên cao như cố gắng tìm lấy một chút nguồn sóng dù là yếu đi chăng nữa.
“Sao hôm nay kỳ lạ vậy? Bình thường giờ này vẫn có người chạy xe kia mà?”
Nhìn sang bên đường, Lan Anh chạm phải dáng nằm ngã ngớn của chú xe ôm truyền thống. Nhìn dáng người ông ta nằm vắc vẻo lên chiếc xe mình để ngủ. Trên mặt còn che bởi chiếc nón kết đen đã cũ mèm theo năm tháng dầm mưa dải nắng.
Như tìm thấy được vị cứu tinh của đời mình, cô băng qua đường mà chẳng thèm nhìn xe cộ. Vì dù nhìn cũng có chiếc xe nào đâu.
- Chú ơi, còn chở không chú?
Người đàn ông trung niên ngồi dậy, nở nụ cười hiền hậu.
- Còn con ơi!
Ngồi trên xe, băng băng qua những con đường vốn dĩ rất tấp nập. Bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng của chiếc xe nào. Hai bên đường một màu đen kịt, những khu phố sầm uất đáng lý giờ này phải tấp nập những dân chơi Sài Thành kia, nay chẳng lấy bóng dáng của một ai.
Trên con đường dài rộng, hai bên là cây cối cứ đung đưa trước gió, chỉ còn lại ánh đèn của chiếc xe dream cũ này là thứ ánh sáng duy nhất chiếu rọi trên đường.
Lan Anh có chút hơi sợ sệt, nhưng cũng nghĩ là chắc hôm nay có sự kiện gì của nhà nước nên không cho tụ tập quá 12 giờ đêm.
- Hôm nay đường phố vắng quá chú ha?
Nãy giờ không thấy ánh đèn nào hay ai hết trơn.
Đáp lại Lan Anh bằng một nụ cười hiền hậu.
- Ừ nhỉ? Nay vắng quá con ha?
Dừng tại một ngã tư, chiếc xe như có vấn đề gì đó mà không di chuyển được nữa.
- Con đợi chú xíu nha, hình như chiếc xe nó bị gì rồi. Con thông cảm, xe nó có tuổi rồi nên hay chậm chờn vậy lắm.
- Dạ không sao, chú cứ kiểm tra đi ạ.
Lan Anh cởi chiếc nón bảo hiểm rồi nép vào trong lề đường, nhìn chú cứ rị mọ với chiếc xe.
Người đàn ông lại lên tiếng.
- Sao con gái mà đi ra đường giờ này, con không sợ nguy hiểm sao?
Lan Anh khẽ cười đáp.
- Dạ, con tan làm giờ này. Con sinh viên năm cuối nên muốn kiếm thêm chút đỉnh đấy mà. Chứ con đâu muốn đâu.
Nhìn chú xe ôm cứ tháo ra rồi lắp vào, tháo ra rồi lắp vào, động tác tay dù nhanh nhẹn như muốn làm cho xong để có thể chở cô về.
Nhưng sao chú chẳng sửa gì hết vậy nhỉ? Chú cứ tháo cái Bugi ra, chẳng lau hay gì hết mà cứ tháo rồi lắp, tháo rồi lắp…
- Chú ơi…sao chú không sửa đi? Mà tháo Bugi rồi lắp nó vào quài vậy ạ?
Lúc này chú lại hỏi.
- Sao con gái mà đi ra đường giờ này, con không sợ nguy hiểm sao?
Có chút kỳ lạ, rõ ràng ban nãy mình đã trả lời câu hỏi này rồi mà?
- Dạ…con đi làm thêm nên về giờ này…
- Sao con gái mà đi ra đường giờ này, con không sợ nguy hiểm sao?
Càng lúc càng kỳ lạ đi, chú xe ôm này như đang cố tình lặp lại những câu hỏi mặc dù đã biết kết quả rồi.
Lan Anh có chút cảnh giác mà lùi về sau đôi chút.
- Dạ…nguy hiểm gì chú?
- Ma đó con! Con không sợ ma à?
Một luồng hơi lạnh lại một lần nữa toả ra sau ót, hình như Lan Anh nhận ra điều gì rồi. Cô nói thêm.
- Dạ…con thấy chỗ này cũng gần nhà con rồi, thôi con đi bộ về được. Tiền xe bao nhiêu vậy chú?
Người đàn ông trung niên đứng dậy mà “lướt” lại phía Lan Anh. Nhìn xuống phần chân ông ta cứ lơ lửng trên không, Lan Anh như thất kinh hồn vía mà quăng lại 50 nghìn rồi chạy bạt mạng về phía trước.
Chạy một khoảng khá xa rồi, cô mới nhìn thấy bóng dáng của một người xe ôm, mà chạy về phía ông.
Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi, thở ra từng hơi mà chạm vào người ông xe ôm đấy. Nhưng sao người ông ta lạnh như nước đá thế này…
- Chú ơi, cứu con, con gặp ma rồi!
Người đàn ông dần quay mặt lại, chìa tờ 50 nghìn ra trước mặt. Giọng nói càng lúc càng vang như tiếng "echo" trong phòng thu âm ở trường.
- Tiền này chú không sử dụng được, mà sao con chạy vậy? Té rồi sao?
Lan Anh ngã khuỵ xuống đất mà bò trường về phía sau, tiếng cô la hét thất thanh muốn vỡ cả dây thanh quản.
- CỨU, CỨU!
Người đàn ông cứ “lướt” từ phía sau, cô có bò đến đâu, ông ấy liền “lướt” tới đấy.
Lan Anh chấp hai tay lại, quỳ mộp xuống đất mà dập đầu xin tha liên tục.
- Chú ơi, chú tha cho con chú ơi, con còn nhỏ dại, con có làm gì phạm phải chú, chú làm ơn tha cho con. Con sợ lắm rồi chú ơi…
Một thứ nước màu đen kịt từ phần chân ông ta cứ chảy róc rách xuống mặt đường. Không biết nó có phải màu đen hay không, chỉ vì hiện tại xung quanh chẳng có một chút ánh sáng nào làm vật soi chiếu cả.
Giọng ông ta như khóc vậy, từng câu từng chữ được đè nặng tới mức muốn ngưng thở.
- Chú đau...chú đau quá con ơi...sao con nỡ lòng nào tông chú vậy con ơi...
Thà bây giờ ai đánh cho cô ngất đi cô cũng chịu, tại sao lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cô vẫn tỉnh như sáo vậy.
Giọng Lan Anh cứ ú ớ, chữ này đè lên chữ khác loạn xà ngầu.
- Chú ơi...con có...có tông chú đâu...chú tha con...người...người tông chú...không phải con...
Một bóng người đàn ông cao lớn bước ra từ làn sương đen mù mịt, chất giọng trầm thấp cất lên.
- Lê Văn Sĩ, hưởng dương 58 tuổi. Ông trốn tui quài không mệt hả ông già? Nay còn muốn kéo người khác theo nữa! Tội càng thêm tội!
Lan Anh liền ngước mặt lên, như nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Tự nhiên lúc này anh như có hào quang sáng rực trong mắt cô nàng vậy.
Lan Anh ôm chầm lấy chân Trịnh Nhất mà khóc rống lên từng tiếng.
Người đàn ông xe ôm phía sau, trong chớp mắt lại di chuyển đều đều, đi vào trong làn sương đen rồi biến mất không dấu vết.
Cảnh sắc lại trở về như thuở ban đầu, tiếng còi xe tải rú vang rần trời. Khiến Lan Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Người đàn ông trên xe tải luồng đầu ra khỏi cửa kính mà hét lớn.
- CON ĐIÊN! MUỐN TỰ SÁT THÌ ĐI CHỖ KHÁC! MÀY NẰM GIỮA ĐƯỜNG MUỐN BÁO HẠI NGƯỜI KHÁC À!
Lúc này cô cố gắng lê cái thân tàn của mình lết vào trong lề. Đảo mắt nhìn một lượt, vẫn là con đường đi từ phía cửa hàng tiện lợi ra. Nhưng lúc này nguyên con phố đã rực rỡ trong ánh đèn và những ánh đèn đầy màu sắc trong những hàng quán lề đường. Những hàng xe cộ vẫn tấp nập chứ không còn một màu đen kịt như ban nãy.
“Gặp Quỷ…gặp Quỷ thật rồi!”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***