Đôi mắt cô mở to hết cỡ, hơi thở càng lúc càng loạn nhịp hơn. Ở nơi trái tim bé nhỏ, đã đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Lan Anh cố gắng giữ sự bình tĩnh mà chạy một mạch về cửa hàng tiện lợi.
"Sao đóng cửa rồi?"
Đưa hai tay lên cửa kính cố gắng nhìn vào trong xem có ai không. Trong bóng tối thoáng thấy bóng dáng của Trịnh Nhất bên trong cửa hàng, mà hoảng hồn bật ngửa về sau.
Trịnh Nhất đi xuyên ra khỏi cánh cửa, rồi ngồi xuống trước mặt Lan Anh, điệu cười anh ngã ngớn như mới vừa trêu chọc thành công vậy, đi theo cô biết bao lâu rồi giờ cô mới thấy được anh kia mà.
Ba hồn bảy vía còn chưa về kịp, Lan Anh lại chấp hai tay trước mặt khóc lớn.
- Tui có làm gì anh đâu mà anh theo tui quài vậy, tui biết anh vong vía rồi làm ơn tha cho tui, tui còn chưa muốn chết. Tui lạy anh mà, tui van anh đó.
Nhìn nước mắt nước mũi Lan Anh tèm lem trên gương mặt nhỏ mà Trịnh Nhất chợt thương xót, hình như bản thân đã chọc hơi quá rồi.
Anh nắm lấy tay cô mà giựt người đứng dậy. Nhưng lần này người Trịnh Nhất lại không lạnh như ông xe ôm ban nãy, khiến Lan Anh cũng nới lỏng cảnh giác đôi chút.
- Khóc xấu quá trời đi!
Lan Anh xụt xùi mũi mà vội vàng lau đi.
- Người anh không lạnh...anh không phải ma à?
Trịnh Nhất khẽ cười cợt đáp lại.
- Tất nhiên anh không phải ma rồi.
- Anh không phải ma...vậy chắc chắn là người rồi, anh là thầy pháp đúng không? Tui có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn!
Nhưng ký ức lại chợt ùa về ngay trước mắt...
“Nhưng...hắn ta vừa đi xuyên qua cửa mà...”
Lần nữa Lan Anh lại ngã khuỵ xuống đất, trước sự chứng kiến của biết bao người xung quanh. Cô khóc rống lên như một đứa trẻ vừa bị giành mất đồ chơi của mình.
- Anh không phải ma chứ anh là gì...nãy anh đi xuyên qua cửa mà...
Trịnh Nhất lại thở dài mà ngồi xuống, từ khi là con nít hay trở thành người trưởng thành, tiếng khóc cô cũng chẳng thay đổi là mấy, vẫn nội lực như vậy!
- Thì anh không phải ma, khi nãy anh nói rồi anh là Quỷ mà!
Hình như câu giải thích này, cô cũng không muốn nghe cho lắm. Ma hay Quỷ cũng là người đã chết rồi...
Nguyễn Thế Huy từ quán bar bước rất ngoài, tính hút một điếu thuốc để lấy tỉnh táo sau những men nồng từ rượu trong đấy. Đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên cạnh cửa hàng tiện lợi đã đóng kín tối đen, thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi mộp dưới đất. Huy chau nhẹ đôi mắt lè nhè muốn nhìn rõ hơn.
“Hình như là Lan Anh thì phải..?”
Hớt ha hớt hải, anh vội chạy đến mà đỡ lấy cô, giọng nói vẫn còn phảng phất hương rượu mà cất lên từng tiếng hỏi han.
- Lan Anh em sao vậy? Có chuyện gì hả? Sao khóc vậy?
Thấy người mình thích Lan Anh liền bấu víu vào anh nương tựa, giờ anh như cọng rơm cứu mạng cô vậy. Cô chỉ tay về phía Trịnh Nhất đang đứng đó, chất giọng nghẹn ngào cất lên từng tiếng hụt hơi.
- Anh Huy…anh thấy…người đứng đó không?
Trịnh Nhất khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào cửa kính, thầm quở mắng.
“Lại thằng Huy này nữa!”
Thế Huy nhìn qua nhìn lại, rồi nhìn vào trong cửa hàng tiện lợi.
- Anh đâu có thấy ai đâu?
Như giọt nước tràn ly, Lan Anh ngất liệm đi sau đó...
...----------------...
Một lần nữa lại giật mình tỉnh giấc trong bệnh viện, lúc này đã hơn 8 giờ sáng. Không ngờ chỉ trong một ngày mà phải nhập viện tận 2 lần. Ai "may mắn" qua cô nữa cơ chứ!
Đêm qua như một cơn ác mộng kinh hoàng, khiến Lan Anh chẳng muốn nhớ lại dù chỉ một chút.
Thế Huy sau khi đưa Lan Anh vào viện, cũng đã rời đi từ sớm. Không quên căn dặn với đội ngũ bác sĩ hãy chăm sóc cô kỹ lưỡng hơn.
- Em dậy rồi à?
Một vị y tá bước đến bên giường bệnh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên đầy đầm thắm.
- Dạ…chị…
- Chắc gần đây em lao lực nhiều quá nên mới ngất xĩu thôi, em yên tâm nha! Còn nữa, em có gia đình hay người thân gì theo bên cạnh không?
Lan Anh lấy làm thắc mắc rồi vội lắc đầu.
- Dạ không? Có chuyện gì vậy ạ? Viện phí phải không chị?
- À không, viện phí đó được bạn nam hôm qua thanh toán rồi! Nếu em không có người thân, thì đi theo chị vào phòng khám cái nha!
- Dạ?
Đi theo chân người y tá đi vào một phòng khác. Một vị bác sĩ nữ ngồi bên bàn làm việc, thấy Lan Anh cũng khẽ cười.
- Em thấy trong mình thế nào rồi?
- Dạ em thấy khoẻ ạ.
Theo như lời chị y tá ban nãy nói, Lan Anh chỉ là lao lực quá nên ngất đi thôi mà. Đâu còn phải thăm khám tận tình như vậy nhỉ?
- Gần đây ăn uống được không?
- Dạ cũng bình thường, lâu lâu có chút đau ở phần bụng nhưng cũng nhanh chóng hết ạ.
Bác sĩ nữ mặt có chút buồn rầu, đưa một tờ giấy xét nghiệm về phía Lan Anh. Nhưng nhìn cỡ nào cô cũng không hiểu được, cô học Điện Ảnh chứ có học Y Dược đâu mà hiểu mấy kí tự ngoằn nghoè này.
- Dựa trên các chỉ số trên giấy, em rất có thể bị ung thư dạ dày…chị rất tiếc khi nói với em điều này.
Lan Anh có chút bàng hoàng, điệu cười càng lúc càng lệch đi mà khó coi hơn.
- Dạ? Sao có thể được?
- Điều này vẫn chưa chắc chắn, hôm nay em ở lại bệnh viện làm sinh thiết nha. Để có thể điều trị sớm nhất có thể!
Nghe theo lời bác sĩ, Lan Anh quyết định xin nghỉ học một hôm để làm sinh thiết cho chắc. Sức khoẻ vẫn là trên hết...
Và kết quả, cô bị ung thư dạ dày giai đoạn 2…
Đứng trước cổng bệnh viện, Lan Anh như người mất hồn mà nhìn xuống tờ giấy chuẩn đoán của bản thân.
Những câu nói của vị bác sĩ nữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu…
“Ung thư đã xâm lấn đến lớp cơ của thành dạ dày và lan đến 3-6 hạch bạch huyết gần đó. Em nên nói lại với gia đình của mình, để có thể làm phẩu thuật, hoá trị sớm nhất có thể nha!”
“Dạ…để phẩu thuật cần bao nhiêu ạ…”
“Khoảng hơn 70 đến 100 triệu”
“Vậy nếu em không làm phẩu thuật hay hoá trị thì em sẽ sống được bao lâu…?"
“Em đã qua giai đoạn 2B rồi, tỉ lệ sống qua 5 năm giảm thấp chỉ còn 33%, chị rất tiếc khi nói với em điều này. Nhưng em nên làm phẩu thuật càng sớm càng tốt, như vậy tỉ lệ sống sẽ cao hơn.”
Lan Anh nở một nụ cười tươi, cố gắng chấn chỉnh lại bản thân. Bởi vì cô biết, bây giờ ngoài dự vui vẻ lạc quan ra thì cô chẳng còn gì cả. Thay vì đau buồn, cô sẽ dành trọn những ngày tháng còn lại để thực hiện tất cả những điều bản thân hằng mong muốn.
- Còn 5 năm lận cơ mà. Sống tới 27 tuổi là quá được rồi! Sống chi nhiều để có nếp nhăn đúng không?
Trịnh Nhất đứng tựa vào cổng, nhìn thấy dáng vẻ thất thần đó anh cũng đoán ra được phần nào lý do cô sẽ chết trước 30 tuổi rồi.
Anh bước tới bên cạnh Lan Anh, khẽ cúi đầu xuống nhìn ngóng nét mặt.
Không còn bộ dạng sợ sệt, la hét rần trời như đêm qua, cô điềm tĩnh như không quay sang hỏi.
- Nhìn gì?
- Em không sợ anh nữa à?
Lan Anh tặc lưỡi một cái, khoanh tay trước ngực một cách tự đắc.
- Dù gì 5 năm nữa tui cũng thành ma giống anh rồi, có gì đáng sợ!
- Đã nói anh là Quỷ không phải ma rồi mà!
- Ma hay Quỷ gì cũng đã là người dưới lòng đất thôi, có gì đáng sợ, chỉ là chết thôi mà…
Trịnh Nhất thấy bóng dáng Lan Anh ung dung đi về phía trước. Mỗi bước đi đều là một giọt nước mắt trào rơi, cô không hiểu tại sao số phận mình lại đen đủi thế này. Rõ ràng cô chỉ mới 22 tuổi, một tuổi đời còn quá nhỏ để nói đến chuyện sống chết.
Vậy mà tại sao ông trời lại lựa chọn cô…
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***