Xin Mẹ 200 Tệ Tiền Mừng Sinh Nhật

Chương 3



Tôi nói vậy, nhưng trong lòng thật ra chẳng có mấy phần tự tin.

 

Tôi không muốn thua, càng không muốn để Tôn Chí coi thường ba mẹ mình.

 

Ngay lúc tôi còn đang chần chừ, chưa đủ can đảm bấm gọi, điện thoại của mẹ tôi bất ngờ gọi đến!

 

Đúng là ông trời giúp tôi!

 

Cảm giác như vừa được đặc xá, cả người tôi nhẹ bẫng hẳn.

 

Tôi đắc ý liếc Tôn Chí một cái, còn cố tình nhướng mày ra vẻ thắng thế, rồi bắt máy bằng giọng vui vẻ:

 

“Alo? Mẹ hả? Dạo này mẹ với ba vẫn khỏe chứ ạ?”

 

Giọng mẹ tôi vang lên từ đầu dây bên kia, rõ to và rắn rỏi:

 

“Khỏe, khỏe lắm! Lần trước mẹ gửi thịt bò cay, con nhận được rồi chứ?”

 

“Dạ nhận được rồi mẹ! Ba mẹ vất vả mổ bò gửi lên cho con, con cảm ơn nhiều lắm. Dạo này trời nóng, mẹ nhớ nghỉ ngơi nhiều, đừng để say nắng đó nha! Nhà mình mới lắp hai cái máy lạnh mà, đừng tiếc tiền điện. Tiền điện cứ để con lo!”

 

Mẹ tôi vui vẻ cười trong điện thoại:

 

“Con gái mẹ cũng cực lắm chứ bộ! Cả làng ai cũng ghen tỵ với mẹ đấy nhé! Mỗi tháng đều đặn gửi tiền về, chưa kể còn lắp cho nhà tận hai cái máy lạnh. Mẹ nói luôn là tiền điện nước gì cũng do con gái mẹ trả — ai cũng trầm trồ khen mẹ có phúc, có được cô con gái ngoan như con, thì mùa hè không sợ nóng, mùa đông cũng chẳng lo lạnh!”

 

Mẹ vui, tôi cũng vui, tay cầm điện thoại mà mặt mày hớn hở cười theo.

 

Mẹ lại nói tiếp, giọng đầy cưng chiều:

 

“À đúng rồi, Thiêm Thiêm, mai là sinh nhật con rồi nhỉ? Mẹ với ba con lại làm thêm mấy cân thịt bò xông khói, chiều nay gửi chuyển phát nhanh cho con. Nhớ tổ chức sinh nhật cho đàng hoàng, đừng có tiết kiệm với bản thân quá! Muốn ăn thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống! Rồi cũng mua thêm mấy bộ đồ mới mà mặc, phải sống cho thoải mái vào! Tiền kiếm ra cũng là để tiêu mà con!”

 

Nghe mẹ nói mấy lời ruột gan như vậy, lòng tôi ấm áp đến lạ.

 

Tôi bèn bật loa ngoài, cố tình cho Tôn Chí nghe rõ xem mẹ tôi quan tâm tôi như thế nào.

 

Tôn Chí vừa nghe vừa vỗ đùi, còn mấp máy miệng:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đừng nói suông thế chứ! Bảo mẹ em chuyển tiền đi! Chuyển tiền!”

 

Thái độ còn sốt ruột hơn cả tôi.

 

Nếu anh ấy không nhắc còn đỡ, vừa nói đến vụ chuyển tiền, tôi lại bắt đầu hồi hộp.

 

Tôi cũng không hiểu sao — với Tôn Chí, anh ấy xin tiền mẹ cứ như chuyện ăn cơm uống nước vậy.

 

Có lần anh ấy đánh bài thua tận 2.000 tệ, cũng chỉ cần một cú điện thoại.

 

Không giải thích, không trình bày, mở miệng là:

 

“Mẹ ơi, con hết tiền rồi, chuyển cho con 2.000 tệ nhé!”

 

Mẹ anh cũng “cao tay” chẳng kém, chẳng hỏi lý do, chỉ nhàn nhạt đáp một câu:

 

“Chuyển vào tài khoản cũ hả?”

 

“Vâng.” — Anh chỉ đáp gọn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hôm đó, Tôn Chí vừa dứt điện thoại xong, chưa tới một phút sau, mẹ anh đã chuyển ngay 2.000 tệ cho anh.

 

Tôi chợt nhớ đến lần mình học năm nhất đại học, lúc gọi điện xin mẹ 150 tệ tiền sinh hoạt.

 

Khi đó mỗi tháng tôi được chu cấp 500 tệ, nhưng thi thoảng cũng sẽ có lúc xài vượt mức.

 

Hôm đó, tôi cần 150 tệ để đăng ký tham gia một cuộc thi tiếng Anh ở trường.

 

Tôi mất hai ngày hai đêm chuẩn bị tâm lý, mới dám bấm gọi cuộc điện thoại xin tiền đó.

 

Vừa nối máy, mẹ đã hỏi:

 

“Cái gì mà thi tiếng Anh tốn 150 tệ?”

 

Tôi lập tức phải mất gần mười phút giải thích rành mạch rằng đó là lệ phí đăng ký chính thức của trường, không phải là mấy trò linh tinh.

 

Tôi còn không ngừng nhấn mạnh:

 

Không phải ai cũng được đăng ký đâu. Nếu vào top 3 còn được thưởng 2.000 tệ, coi như không những lấy lại vốn mà còn lời nữa!

 

Tôi nhớ rõ hôm đó, để có thể cảm thấy “xứng đáng” với số tiền 150 tệ xin từ mẹ, tôi lải nhải gần nửa tiếng đồng hồ để phân tích đủ lý do, đủ lợi ích.

 

Cuối cùng mẹ tôi mới chịu nhượng bộ:

 

“Thôi được rồi, nếu con muốn đi thì cứ đi, mẹ chuyển cho con 150 tệ.”

 

Sau khi chuyển xong, mẹ lại nói thêm:

 

“Thiêm Thiêm à, nhà mình không khá giả như người ta, con với em trai đều đi học, mà ba mẹ thì không có việc gì ổn định cả… Nên cuộc sống con cố gắng chịu khó một chút, tiết kiệm một chút. Sau này có điều kiện rồi, mẹ cũng không muốn hà khắc với con như vậy đâu.”

 

Mũi tôi cay xè. Tôi cố gắng trấn an mẹ:

 

“Mẹ, mẹ không hà khắc đâu! Mẹ yên tâm, qua năm hai là con đỡ áp lực học rồi, con sẽ đi làm thêm, để ba mẹ đỡ vất vả hơn.”

 

Khi đó… tôi đã bắt đầu quen với Tôn Chí rồi.

 

Điều khiến tôi thấy nghẹn ngào là — hoàn cảnh nhà Tôn Chí thật ra cũng chẳng khá hơn nhà tôi là bao.

 

Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy gia đình mình thiếu thốn.

 

“Cũng ổn mà! Ba mẹ anh chưa từng nói nhà hết tiền. Họ toàn bảo nhà mình tốt lắm, cứ tiêu thoải mái, cần gì thì mua!”

 

Lần nào thấy tôi tất bật đi kiếm việc làm thêm, Tôn Chí cũng tưởng trong nhà tôi có ai mắc bệnh nặng.

 

“Ba em với ba anh chẳng phải đều làm nông, nuôi gà nuôi vịt như nhau sao? Ba anh còn nói nhà em là ‘hộ nuôi mẫu mực’ của cả làng kia mà! Vậy mà sao em cứ cắm đầu đi làm, mặt lúc nào cũng u sầu, ngay cả thời gian hẹn hò với anh cũng chẳng có nữa!”

 

Có lần anh thấy tôi toàn đi săn băng vệ sinh giảm giá gần hết hạn, chịu không nổi, bèn móc hẳn 500 tệ từ tiền sinh hoạt 2.000 tệ của mình, dúi vào tay tôi:

 

“Cầm lấy mà đi mua đồ xịn dùng! Đừng xài mấy cái rẻ tiền đó nữa!”

 

Loại anh mua là băng vệ sinh loại tốt, ban đêm, 9 miếng giá tận 18 tệ.

 

Còn loại tôi thường mua, canh giảm giá chỉ còn 5 hào một miếng.

 

Lúc ấy nhìn đống băng vệ sinh sạch sẽ, thơm phức và… đắt tiền ấy, tôi đau lòng đến c.h.ế.t lặng.