Xin Mẹ 200 Tệ Tiền Mừng Sinh Nhật

Chương 4



Đau quá, mà nước mắt cứ thế trào ra.

 

Tôi ôm mớ băng vệ sinh vào lòng, chẳng phân biệt nổi…

 

Là vì đau bụng kinh mà rơi nước mắt, hay là vì cảm động trước sự quan tâm của Tôn Chí, hay là vì thấy xót cho chính mình — sống chật vật đến mức phải biết ơn cả… một bịch băng vệ sinh.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó… tôi đã khóc cho chính cuộc sống túng thiếu của mình.

 

“Nói đi chứ!”

 

“Xin đi!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tôn Chí ngồi chồm hỗm trên ghế sofa như đang xem trận boxing, háo hức la hét cổ vũ.

 

“Anh hét cái gì mà hét! Em biết rồi!!”

 

Tôi trừng mắt lườm anh một cái rõ gắt.

 

Mẹ tôi vẫn đang vui vẻ kể tiếp trong điện thoại:

 

“Có ba hũ thịt bò khô, với hai hũ củ cải muối cay nữa! Toàn là đồ nhà quê xịn sò, trên thành phố kiếm đâu ra mấy thứ ngon lành sạch sẽ như vậy! Ba con nói gửi bằng chuyển phát nhanh, phí ship cũng hơn 30 tệ! Nhưng bên chuyển phát bảo mai chiều là ship tới — vừa đúng ngày sinh nhật của con luôn! Ba con còn nói: ‘Đáng đồng tiền, sinh nhật con gái mà!’”

 

Mẹ cười rạng rỡ.

 

Tôi hít sâu một hơi, thầm tự nhủ:

 

Được rồi… Dù gì cũng phải hỏi. Là lừa hay thật, phải hỏi mới biết.

 

200 tệ thôi mà, lại còn là sinh nhật lần thứ 25 của tôi nữa — Mẹ nhất định sẽ vui vẻ cho chứ.

 

Tôi đâu cần phải tự ti đến thế?

 

Nghĩ vậy, tôi chỉnh lại giọng, hắng giọng lấy đà:

 

“À… mẹ này…”

 

Mẹ tôi lập tức hỏi lại, giọng dịu dàng:

 

“Sao thế, con gái?”

 

Tôi do dự một chút, rồi nói thật nhanh như sợ mất can đảm:

 

“Là…sinh nhật năm nay, con muốn xin mẹ một cái lì xì…”

 

Cuối cùng cũng nói ra được.

 

Tôi quay sang nhìn Tôn Chí.

 

Anh giơ hai ngón tay cái lên với tôi, như cổ vũ:

 

“Giỏi lắm!”

 

Tôi thấy môi anh khẽ mấp máy, hình như còn nói không ra tiếng:

 

“Lì xì hả?”

 

Đầu dây bên kia, mẹ tôi dường như hơi bất ngờ:

 

“Lì xì?”

 

“Lì xì gì cơ?”

 

Tôi cười nhẹ, cố gắng nói bằng giọng thoải mái nhất có thể:

 

“Lì xì sinh nhật mà mẹ~ Con muốn mẹ cho con 200 tệ mừng sinh nhật. Mấy chị đồng nghiệp con bảo, sinh nhật tuổi 25 mà được ba mẹ lì xì thì sau này làm ăn sẽ gặp nhiều may mắn.”

 

Không hiểu sao…

 

Tôi mãi vẫn không học được cách xin tiền mẹ nhẹ nhàng như Tôn Chí.

 

Anh lúc nào mở miệng xin tiền cũng dứt khoát như d.a.o c.h.é.m xuống, gọn gàng – thẳng thắn – không áy náy.

 

Còn tôi thì lúc nào cũng phải gắn thêm lý do, gói ghém lại cho đỡ cảm giác có lỗi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“À, vậy à…” — Mẹ tôi đáp.

 

“Nhưng mà… ba con gửi thịt bò đi rồi mà.”

 

“Rồi sao nữa ạ?” — Tôi hơi mất kiên nhẫn.

 

Gửi thịt bò rồi thì sao?

 

Chẳng lẽ gửi thịt bò rồi là coi như đã hoàn thành nghĩa vụ?

 

Tức là… nếu đã bỏ tiền làm thịt bò gửi lên rồi, thì tôi không nên đòi hỏi thêm cái gì nữa à?

 

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng rất tự nhiên,

 

Như thể ai đó vừa cầm cây kim nhỏ, chọc nhẹ vào lồng ngực.

 

Tê tê.

 

Cay cay.

 

Cả răng cũng thấy ê buốt theo.

 

“Vậy là… không có lì xì nữa ạ?” — Tôi hỏi, giọng hơi nghèn nghẹn.

 

Đầu dây bên kia, mẹ tôi nghe như cũng bắt đầu bực mình:

 

“Nếu con nói sớm là muốn lì xì, thì mẹ đã bảo ba con chuyển tiền rồi! Nhưng giờ thịt bò gửi đi rồi còn gì! Thiêm Thiêm à, con biết không, sáu cân thịt bò mới làm được hai hũ thịt bò khô. Mà giờ thịt bò ngoài chợ cũng 35 tệ một cân rồi đấy. Vậy tính ra hai hũ đó đã hơn 200 tệ, cộng cả phí chuyển phát nhanh, ba con bảo là mất hơn 250 tệ rồi.”

 

“…Thì sao ạ?”

 

Tôi không biết vì sao, nhưng trong lòng bỗng thấy bức bối khó chịu.

 

Tôi không nhịn được, lại hỏi tiếp:

 

“Vậy thì sao ạ? Gửi thịt bò rồi… thì không thể cho con thêm chút tiền mừng sao ạ?”

 

Mẹ tôi lúc này thật sự giận rồi:

 

“Lâm Thiêm, con bị làm sao vậy? Con uống nhầm thuốc à? Thịt bò quê nhà gửi lên cho con, chẳng lẽ còn không quý bằng tiền sao?”

 

“Ba mẹ dậy từ năm giờ sáng đi g.i.ế.c bò, rồi lại tất bật làm thịt, tẩm ướp, hun khói, mất tận hai ba ngày trời mới hoàn thành xong hai hũ đó. Khói cay đến mức cả mắt cũng muốn mù! Con tưởng dễ lắm sao? Đó không chỉ là thịt bò, mà là tấm lòng của ba mẹ dành cho con!”

 

“Chẳng phải ba mẹ làm tất cả những thứ này… Chỉ là để con ăn được ngon một chút, ăn được sạch một chút, sống lành mạnh hơn ở thành phố sao?”

 

Giọng mẹ bắt đầu nghẹn lại, đầy uất ức và tự trách.

 

Mà tôi… tự dưng lại thấy mình giống như đứa con vô tâm, không hiểu chuyện.

 

Bên kia điện thoại, giọng ba tôi vang lên:

 

“Sao thế? Sao bà lại nói to vậy?”

 

“Không sao đâu.” — Mẹ trả lời, giọng nghèn nghẹn như đang lau nước mắt.

 

“Con gái anh đòi 200 tệ tiền lì xì sinh nhật. Nhưng đến lúc thịt bò gửi đi rồi mới nói. Làm con cái sao lại như vậy được chứ…”

 

Giọng mẹ tôi còn đầy tức giận, nói vọng sang.

 

“Để tôi nói chuyện với nó.” — Ba tôi lên tiếng, rồi cầm lấy điện thoại.

 

“Con thiếu tiền à?” — Ba hỏi, nghe có vẻ hơi lo.

 

“Dạ không ạ.” — Tôi thành thật trả lời.

 

“Con chỉ là… muốn được lì xì 200 tệ nhân dịp sinh nhật, coi như lấy hên. Mấy chị đồng nghiệp con nói, tuổi 25 mà nhận được lì xì từ ba mẹ thì sau này làm ăn sẽ thuận buồm xuôi gió, may mắn cả năm.”

 

“Bọn con làm xuất nhập khẩu, thực chất cũng là làm kinh doanh, nên tụi con khá tin vào mấy điều này…”

 

Tôi lại một lần nữa, theo phản xạ, cố tìm đủ lý do để bao biện cho cái chuyện xin 200 tệ từ ba mẹ mình.

 

Ba tôi thở ra một hơi dài rồi nói:

 

“Thật ra 200 tệ với nhà mình… cũng không phải con số nhỏ đâu. Mẹ con mỗi tháng tiêu xài cũng chỉ tầm 200 tệ thôi, nên khi nghe con xin vậy, bà ấy khó chấp nhận cũng là chuyện dễ hiểu.”