“Thế này đi — lát nữa ba đem hai con gà mái ra chợ bán, bán được tiền rồi ba chuyển cho con. Con đừng giận, cũng đừng để bụng với mẹ con. Bà ấy sống tiết kiệm quen rồi, ba cũng hay nhắc bà ấy hoài đấy chứ. Giờ điều kiện nhà mình cũng đâu còn khổ như xưa nữa, mà bà ấy vẫn giữ tính đó, khó bỏ lắm.”
“Con có biết không, hôm trước mổ bò, ba sơ ý bị d.a.o cắt trúng thịt, ba bảo mẹ con đưa đi trạm xá sát trùng một chút, vậy mà bà ấy nhất quyết không chịu. Chỉ lấy tờ giấy báo gói lại, nói là ’đừng phí tiền!’. ”
“Bà ấy cứ hay nói, các con ở ngoài làm việc vất vả, kiếm tiền cực lắm. Nhà mình thì cố gắng tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy, vào viện mà chỉ băng bó sơ qua thôi là bay ngay 200 tệ rồi đó con à!”
Ba tôi vẫn đang ở đầu dây bên kia, cố gắng giải thích thay cho mẹ.
Nếu là trước đây… chắc tôi đã đau lòng đến c.h.ế.t mất.
Nuôi bò không dễ, mổ bò lại càng không dễ.
Tay bị thương cũng không nói với tôi một câu, chỉ tự mình quấn tạm rồi lại cặm cụi làm thịt bò gửi lên cho con gái.
Những chuyện như vậy, nếu là ngày xưa, chuyện nào chuyện nấy cũng đủ để khiến tôi rơi nước mắt, thương đến nghẹn họng.
Tôi từng ước gì mình có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ mỗi tháng, để mẹ tôi — người phụ nữ quê mùa tằn tiện ấy — có thể được giải thoát ngay lập tức khỏi cuộc đời nghèo khổ nhọc nhằn này.
Nhưng giờ phút này… trong lòng tôi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Tôi đi làm thêm từ năm 19 tuổi, từ năm hai đại học trở đi, tôi chưa từng lấy của ba mẹ một đồng sinh hoạt phí.
Tốt nghiệp năm 22 tuổi, năm đầu tiên tôi gửi về nhà mỗi tháng 500 tệ, năm thứ hai gửi 1.500 tệ, năm thứ ba gửi đều đặn 2.900 tệ mỗi tháng.
Ngoài khoản cố định đó, mỗi năm tôi còn tự bỏ tiền đóng bảo hiểm hưu trí cho ba mẹ — hơn 7000 tệ.
Nhà tôi ở quê, chi tiêu mỗi tháng khoảng 800 tệ là đã dư dả.
Ba mẹ còn nuôi gà vịt bò, lại thuê thêm hai cái ao nuôi cá và rùa nữa.
Tôi không hiểu — tiền tôi gửi về đều đã đi đâu hết?
Là tiết kiệm thật sao?
Tiết kiệm đến mức… ngay cả 200 tệ lì xì sinh nhật cho con gái cũng trở thành một chuyện khó xử như vậy?
Khó xử đến mức mẹ tôi phải bật khóc vì áy náy?
“Con không cần nữa!”
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, ngón tay trắng bệch vì nắm quá mạnh.
“Con nói gì cơ?”
Tôi chỉ muốn hét thật to vào điện thoại, nói ra hết tất cả những gì mình kìm nén bấy lâu:
Tôi muốn nói: “Con nói là con không cần nữa! Con không cần tiền lì xì của ba mẹ nữa! Cả thịt bò cũng đừng gửi cho con nữa! Con vốn dĩ chẳng thích ăn thịt bò! Con đã nói nhiều lần rồi, con không thích, con cũng không có thời gian ăn! Vậy mà ba mẹ vẫn không nghe, vẫn cứ hết lần này đến lần khác gửi. Ba mẹ không hiểu tiếng người sao? Con đã nói rồi, con không thích thịt bò! Ba mẹ cứ giữ lại đi, đơn vị vận chuyển có thể chặn gói hàng, sau này đừng gửi cho con cái gì hết, được không? Cả củ cải muối con cũng chẳng thích! Sườn khô con cũng không cần! Con làm việc từ chín giờ sáng đến mười giờ tối, lại chỉ được nghỉ mỗi tuần một ngày, con làm gì có thời gian nấu ăn! Con nói bao nhiêu lần rồi, mà lần nào ba mẹ cũng bỏ ngoài tai hết vậy?”
Tôi đã muốn gào lên như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cuối cùng… tôi lại nuốt xuống, ép mình bình tĩnh.
“Con nói là… con không cần tiền lì xì nữa.”
Tôi nhẹ giọng, đáp vào điện thoại.
“Đứa nhỏ này… giận dỗi rồi phải không?” — Giọng ba tôi lộ rõ vẻ thất vọng.
“Chỉ là 200 tệ thôi mà, sao lại trách ba mẹ? Con thử nghĩ xem, ba mẹ nuôi con lớn, tiêu tốn biết bao nhiêu, có khi gấp hàng chục lần số tiền ấy!”
“Thôi nào, đừng giận nữa. Đã mở miệng xin lì xì thì tất nhiên ba mẹ sẽ cho. Đợi lát nữa ba đi chợ về, rồi sẽ chuyển cho con.”
Trong điện thoại, tôi nghe thấy mẹ vẫn đang khóc lóc ở bên cạnh:
“Nó còn giận dỗi nữa kìa! Nó nghĩ nó là cái gì vậy chứ! Đồ của ba mẹ, chỉ có thể tự tay cho, nó lại còn dám chủ động đòi cơ đấy! Hôm nay xin 200 tệ, ngày mai có phải muốn xin 20.000 tệ, rồi 200.000 tệ luôn không? Có phải đến cả đất dành cho thằng em trai cũng muốn giành về tay nó luôn không?!”
Trời ơi!
Tôi chưa từng nghĩ đến mấy chuyện đó!
“Mẹ! Con chưa bao giờ nghĩ như vậy! Mẹ đừng có vu oan giá họa cho con!”
Mẹ tôi giật lấy điện thoại, nói như hét vào tai tôi:
“Mẹ có nói oan cho con không? Con nghĩ mình đi làm được mấy năm, gửi được chút tiền là thấy mình giỏi giang lắm hả? Muốn làm chủ cả cái nhà này hả? Mẹ nói cho con biết — con là con gái, sau này sẽ gả ra ngoài, con không có tư cách lên tiếng, cũng không có quyền đòi hỏi cái gì hết! Tất cả những thứ này… đều là của em trai con!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Từng chữ của mẹ như đ.â.m vào cổ họng tôi — nghẹn lại, đau buốt.
Cổ họng như nghẹn cứng lại.
Tôi không kìm được, nước mắt tuôn ra.
Tôn Chí thấy tôi khóc, hoảng hốt nhào tới rút hộp khăn giấy trên bàn.
Anh cuống quýt giật lấy điện thoại từ tay tôi:
“Thôi mà, bé yêu! Đừng cược nữa! Không cần cược nữa mà! Ông xã lì xì cho em, được chưa? 1.000 tệ nhé!”
Tôi lắc đầu.
Tôn Chí lại nói:
“2.000!”
Anh rút trong ví ra cả xấp tiền mặt, đưa trước mặt tôi.
Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.
“Em không cần nữa… em không cần gì hết!”