Xin Mẹ 200 Tệ Tiền Mừng Sinh Nhật

Chương 6



Cuộc gọi vẫn chưa cúp.

 

Bên kia điện thoại, tôi còn nghe văng vẳng giọng ba:

 

“…Đừng nói nữa mà, bà nó… con bé nó…”

 

“Sao bà lại có thể nói những lời đó trước mặt con bé? Nó nghe thấy thì còn nghĩ gì về ba mẹ nữa? Chỉ là chuyện cái lì xì 200 tệ thôi mà — cho nó rồi thì thôi, không phải là xong à? Nó gửi về nhà mỗi năm mấy chục ngàn, chỉ cần 200 tệ là có thể làm nó vui… không lẽ bà không cho được sao”

 

“Tôi đâu biết nó nhạy cảm như vậy! Trước đây có thế đâu? Trước thì chỉ biết kiếm tiền rồi gửi về nhà, giờ chẳng biết bị ai xúi, lại còn mở miệng xin tiền? Tôi nhất thời tức giận, không chịu nổi… Có ai đời lớn rồi mà sinh nhật còn chìa tay xin ba mẹ lì xì không chứ!”

 

“Đủ rồi! Tôi chuyển tiền cho nó ngay bây giờ, bà cũng đừng nói thêm gì nữa.” — ba tôi vẫn đang cố hòa giải trong điện thoại.

 

Tôn Chí lặng lẽ cúp máy.

 

Tôi ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

 

Một lúc sau, điện thoại vang lên tiếng “ting”.

 

Là tin nhắn từ ba tôi.

 

Một phong bao lì xì 200 tệ, kèm theo lời chúc:

 

[Chúc con gái sinh nhật vui vẻ! Hãy mua cho mình một chiếc bánh kem thật to nhé! Rồi nhớ chọn thêm vài bộ đồ đẹp, ba mẹ yêu con!]

 

Trong lòng tôi… chỉ thấy buồn nôn.

 

Giả tạo quá.

 

Tôi mở điện thoại, vào thẳng Alipay.

 

Lặng lẽ hủy tính năng “Thanh toán thân thiết” với tài khoản của ba mẹ.

 

Tất cả những vật dụng sinh hoạt trong nhà trước giờ… đều do tôi chi trả qua tính năng đó.

 

Họ chưa từng phải bỏ ra một xu.

 

Nhưng từ bây giờ — sẽ không còn nữa.

 

Em trai tôi, Lâm Mậu, hiếm hoi lắm mới chủ động gọi điện cho tôi.

 

Quan hệ giữa hai chị em chúng tôi không quá thân thiết cũng chẳng xa cách, phần lớn là vì ba mẹ hay nói rằng em ấy bận, nên bình thường tôi rất ít khi liên lạc với nó, sợ làm phiền đến cuộc sống của nó.

 

“Chị, sao chị lại hủy tính năng thanh toán thân thiết của ba mẹ vậy? Mẹ vừa gọi cho em, nói bà định mua một cái máy hút bụi tốt tốt một chút, mà lại không thanh toán được.”

 

“Vậy à? Trong tài khoản chị hết tiền rồi.” Tôi cầm điện thoại, cảm thấy toàn thân rã rời.

 

“Hết tiền thật hay hết tiền giả vậy?” Giọng của Lâm Mậu rõ ràng mang theo vẻ mỉa mai.

 

“Chỉ vì ba mẹ không cho chị lì xì 200 tệ mừng sinh nhật thôi sao? Chuyện đó chẳng phải mẹ giận quá nói bậy một chút thôi à? Cuối cùng ba cũng đã chuyển cho chị rồi còn gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chị mà cũng chấp nhặt với ba mẹ chuyện nhỏ như vậy à? Họ sinh chị, nuôi chị, giờ chỉ vì 200 tệ mà chị đi hủy thanh toán thân thiết, để người ngoài biết được thì người ta cười chết.”

 

Lâm Mậu bắt đầu lên giọng dạy dỗ tôi như một đứa con nít.

 

Thật ra sau khi hai chị em trưởng thành, chúng tôi rất ít khi gọi điện cho nhau, nhưng ngày lễ ngày tết hay sinh nhật thì vẫn có qua lại xã giao đủ lễ nghĩa.

 

Nhưng vì hôm nay tôi hủy tính năng thanh toán thân thiết, Lâm Mậu cũng nổi điên lên.

 

Cũng đúng thôi. Trước kia tôi ngu ngơ một lòng một dạ vì gia đình.

 

Họ cần tiền, tôi đưa. Họ cần tôi dạy kèm cho em trai, tôi vừa đi làm thêm bù đầu bù cổ, mỗi ngày ngủ không quá bốn tiếng, vẫn cố gắng kèm từng môn từng môn cho nó.

 

Tôi chưa bao giờ phản kháng, nên họ lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã vui vẻ với tôi.

 

Bây giờ tôi không làm nữa, không dốc sức vì họ nữa, lập tức họ không thèm giả vờ nữa, bắt đầu trở mặt ngay.

 

“Em là cái thá gì mà dám lên mặt với chị? Chị hủy thanh toán thân thiết thì sao? Em đã là con cưng trong nhà rồi, thì mau mau mà mở thanh toán thân thiết phục vụ ba mẹ! Chẳng lẽ ba mẹ chỉ có mình chị là con? Còn em thì c.h.ế.t hay què quặt rồi hả?”

 

Lâm Mậu tức đến phát điên: “Chị! Sao chị ăn nói kiểu đó được? Dù sao em cũng là em ruột chị đấy! Sau này cũng là người thân bên nhà mẹ đẻ của chị! Chị rủa em c.h.ế.t thì chị được lợi gì?”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi cũng giận đến cùng cực: “Lợi quá còn gì nữa! Em mà c.h.ế.t thì toàn bộ tài sản trong nhà đều là của chị!”

 

Lâm Mậu tức đến ném điện thoại sang một bên: “Mẹ! Mẹ nghe thấy chưa? Con đã nói rồi mà! Chị ấy giờ cánh cứng rồi, muốn quay lại giành của con đấy!”

 

Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra mẹ tôi đã sang méc với Lâm Mậu từ trước.

 

Bảo sao nó mắng tôi mà tự tin đến thế.

 

“Lâm Thiêm! Mày thật là quá quắt không còn gì để nói! Lì xì cũng cho mày rồi! Thế mà mày dám hủy thanh toán thân thiết của tao với ba mày! Cái máy hút bụi đó mãi mới có khuyến mãi, hại tao không mua được!”

 

“Mày mở lại ngay cho tao! Tao còn đang chờ bấm thanh toán!”

 

Tôi cảm thấy… mình bây giờ đúng là chẳng buồn giữ mặt mũi với ai nữa rồi.

 

Tôi thẳng thừng nói: “Muốn mở lại thì bảo Lâm Mậu mở. Chẳng phải khoe mỗi năm lương nó hơn mấy trăm nghìn tệ sao? Mua một cái máy hút bụi cho nhà cũng là chuyện thường thôi.”

 

Mẹ tôi nổi giận: “Con là con gái, bây giờ còn chưa gả đi thì tranh thủ mua thêm ít đồ cho nhà đi. Sau này mà lấy chồng rồi, mẹ còn dám nhờ con nữa chắc? Không khéo lại để mẹ chồng con có chuyện để nói!”

 

Tôi chẳng thèm mắc bẫy của bà nữa: “Mẹ, thôi đừng diễn nữa. Cái máy hút bụi này là mua cho nhà dùng hay là mua cho em trai, chắc mẹ tự biết rõ, không cần con nói ra.”

 

“Mày ăn nói linh tinh cái gì đấy? Máy hút bụi không phải mua cho mẹ thì còn mua cho ai?”

 

“Mua cho ai… trong lòng mẹ chẳng rõ chắc?”

 

Tôi mở luôn lịch sử thanh toán của “thanh toán thân thiết”.

 

Trước giờ để mẹ dễ mua hàng trên Taobao, tôi đã liên kết tài khoản cho mẹ, mở hạn mức thanh toán 2.000 tệ mỗi tháng.

 

Và tháng nào… cũng xài đến mức tối đa.