Tôi trước đây không để ý lắm, chỉ nghĩ mẹ mua ít đồ bồi bổ cho ba, mấy loại thực phẩm chức năng hay thuốc men gì đó — vốn cũng đắt nên tôi không nghĩ nhiều.
Cho đến hôm nay, lúc hủy tính năng đó, tôi mới lần đầu kiểm tra kỹ hóa đơn.
Tôi phát hiện trong đó có không ít món đồ như: d.a.o cạo râu, máy chơi game, nạp game, rồi toàn là giày nam, đồ nam.
Ba tôi thấp, chỉ cao tầm 1m64 — mà giày trong đơn toàn là size lớn, vừa khéo lại đúng cỡ chân của Lâm Mậu.
Toàn bộ đều là size dành cho người cao trên mét bảy.
Tôi lúc đó mới nhận ra — cái tính năng thanh toán thân thiết mà tôi cứ nghĩ là dành cho mẹ, thật ra… lại biến thành tài khoản “thân thiết” của em trai tôi.
“Cái máy hút bụi lần này, chắc cũng là mua cho em trai tôi luôn chứ gì?”
“Thích mua đồ cho con trai đến thế thì… các người tự bỏ tiền ra mà mua! Tiền tôi là gió thổi tới chắc?”
Mẹ tôi bị tôi chặn họng đến mức không nói được gì:
“Mua cho em con thì sao? Nó không phải người nhà của con à?”
“Xin lỗi, chắc là trước đây tôi hiểu nhầm. Giờ thì tôi nhìn rõ rồi — người một nhà là mấy người với nhau, tôi không nằm trong đó.”
Tôi định cúp máy thì Lâm Mậu lại giật lấy điện thoại:
“Chị, sao lại nói như vậy?
Sinh nhật chị, ba mẹ đã mất bao công làm thịt bò cay cho chị.
Mỗi lần g.i.ế.c heo xong, họ đều chuẩn bị sườn muối cho chị.
Đến lúc thu hoạch củ cải, họ còn đội nắng hong khô cả tuần liền để gửi cho chị.
Ba mẹ tốt với chị như vậy, chị lại lấy oán trả ơn à?”
Tôi nghe mà không giận nổi nữa, chỉ cười:
“Vậy đi, tôi trả hết mấy hũ củ cải khô với thịt bò khô mà ba mẹ cho tôi lại cho cậu. Cậu chuyển lại cho tôi 230.000 tệ tiền bán bò mà ba mẹ đã cho cậu, chúng ta trao đổi, được chứ?”
Lâm Mậu sững người: “Sao chị biết chuyện đó?”
Tôi nhìn sang Tôn Chí.
Sau khi ba tôi chuyển 200 tệ lì xì, tôi đã bảo Tôn Chí gọi cho ba anh ấy, hỏi chuyện đợt bán bò tập trung trong làng.
Ba Tôn Chí tưởng là tám chuyện cho vui nên kể hết.
Nhà Tôn Chí bán 17 con bò được 200.000 tệ. Nhà tôi cũng có đúng 17 con — nhưng bán được tới 230.000 tệ.
“Bò nhà Lâm Mậu đâu có mập bằng nhà chúng ta đâu, vậy mà bán tới 230.000 tệ. Mẹ Lâm Mậu lập tức gọi cho con trai, nói là quà sinh nhật gì đó. Con trai mà, ai chả muốn có xe, mẹ nó bảo sẽ chuyển luôn cho nó. Nhưng mà này, con đừng để chị nó biết nhé. Mẹ nó còn đang làm vài hũ thịt bò cay gửi cho chị nó đấy, để chị nó mà biết thì chắc chị nó sẽ nghĩ lung tung cho coi.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một vị đắng chát.
Hai người phụ nữ thuộc hai gia đình khác nhau, vậy mà lại có chung một số phận.
Cũng giống như vậy, hai người con trai ở hai gia đình khác nhau… lại được hưởng cùng một kiểu đặc quyền.
Chỉ vì là con trai, nên hiển nhiên có quyền hưởng mọi điều tốt đẹp trong nhà.
Còn là con gái thì sao?
Chúng tôi chỉ nhận được vài lời ngọt ngào từ ba mẹ, rồi tự mình cảm động đến rơi nước mắt, sục sôi m.á.u nóng, cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả để báo hiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ tôi thấy tôi đã biết chuyện tiền nong, giọng cũng bắt đầu dịu xuống.
“Con gái à, chuyện ba mẹ giấu con khoản tiền đó… cũng là sợ con buồn thôi mà.”
Tôi bật cười: “Sợ con buồn thì không phải giấu đi… mà là nên chia đều ra!”
“Ba mẹ biết rõ điều gì khiến con vui, nhưng lại không làm. Thật ra là ba mẹ chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con, ba mẹ chỉ muốn con trai của mình vui vẻ thôi.”
“Nếu đã vậy… thì sau này, ba mẹ tìm em trai mà đòi nó báo hiếu đi.”
Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn, rồi dứt khoát cúp máy.
Nhưng vừa tắt điện thoại xong, n.g.ự.c vẫn nghẹn lại, tôi phải lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Lúc đi ra, Tôn Chí đã pha sẵn cho tôi một cốc trà nóng.
“Đừng giận nữa mà, để anh tổ chức sinh nhật cho em nhé?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một chiếc iPhone mới tinh:
“Chúc mừng sinh nhật Lâm Thiêm, 25 tuổi thật vui vẻ.”
Tôn Chí đúng là một người đàn ông tốt.
Tôi chợt nhận ra — trên đời này không có ai là không biết yêu thương, chỉ là họ có sẵn lòng yêu hay không thôi.
Tôi nhìn chiếc điện thoại mới trên tay anh, trong lòng lại nhớ đến chị gái của Tôn Chí.
Tôi từng nghe anh nhắc tới, chị ấy cũng đang làm công nhân ở Quảng Châu.
Sinh nhật… lại trùng đúng với tháng sinh của tôi.
“Chị anh cũng sắp sinh nhật rồi, anh định tặng gì cho chị ấy?”
Tôi biết rõ đây là chuyện trong nhà Tôn Chí, mà tôi thì vẫn chưa cưới anh ấy.
Chuyện tiền bán bò… thật ra chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến người phụ nữ ấy — người có số phận gần như y hệt tôi, trong lòng tôi lại thấy khó chịu.
Chị ấy nhất định cũng giống tôi, sau khi đi làm thì dốc toàn lực báo đáp gia đình.
Thế nhưng cuối cùng, tiền lại vào hết túi người làm con trai.
Tôi biết, nếu một ngày nào đó tôi thật sự cưới Tôn Chí, thì tôi chính là người được hưởng lợi.
Nhưng tôi không thể làm ngơ.
Tôi thực sự… không làm được.
“Mẹ anh chẳng phải đã nói rồi sao, sẽ làm vài hũ thịt bò cay gửi cho chị anh.”
Quả nhiên, Tôn Chí không thấy có gì sai.
“Anh không định tặng gì sao?” — Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi nhìn cho đến khi anh bắt đầu lúng túng:
“Khoan đã, Lâm Thiêm! Tiền ba mẹ chuyển cho anh là do họ tự quyết, đâu phải anh bảo họ không cho chị đâu! Chẳng lẽ… em định bảo anh chia đôi 200.000 tệ đó cho chị luôn sao?”