Anh nắm tay tôi, giọng nhẹ đi:
“Hơn nữa… anh định năm nay cưới em. Tiền sính lễ, rồi còn tiền đặt cọc mua nhà, cái nào cũng cần. Lâm Thiêm, anh phải tiết kiệm nữa chứ!”
Tôi biết, Tôn Chí nói đúng.
Nhưng nếu thật sự muốn kết hôn, tôi cũng có tiền riêng của mình.
Khoảnh khắc đó, chỉ cần nghĩ đến chị gái Tôn Chí thôi là tôi đã thấy đau lòng.
Một người con gái sinh ra trong gia đình có anh trai hoặc em trai… vĩnh viễn sẽ không có chốn để gọi là nhà.
Sau khi trưởng thành, con cái bắt đầu bị yêu cầu phải báo đáp ba mẹ.
Sau khi kết hôn, con gái trở thành dâu nhà người.
Về nhà, thì lại gọi là về “bên ngoại”.
Về nhà, không thể về tay không.
Nhưng nhà chồng… liệu có thật sự là “nhà” của một người phụ nữ?
Tôi nắm tay Tôn Chí:
“Tiền tất nhiên rất quan trọng. Nhưng lương tâm của một con người cũng quan trọng không kém. Chị anh lớn hơn anh ba tuổi. Hồi nhỏ anh cứ lon ton chạy theo chị, gọi chị là chị yêu quý, nói rằng sẽ bảo vệ chị cả đời, không để ai bắt nạt chị. Nhưng bây giờ… anh chẳng phải chính là người đang làm chị ấy tổn thương sao?”
Mắt Tôn Chí đỏ lên, cúi đầu xuống:
“Anh hiểu rồi.”
Sau đó anh lấy điện thoại, chuyển 50.000 tệ cho chị anh - Tôn Vân.
“Đừng nói với ba mẹ nhé.” Anh dặn chị xong, mới tắt máy.
Ngay giây tiếp theo, Tôn Vân gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình.
Là giao diện chuyển tiền của Tôn Chí.
“Lâm Thiêm, cảm ơn em.”
Tôi gần như nghẹn họng.
Thật ra Tôn Vân cũng đã biết từ lâu chuyện nhà g.i.ế.c bò bán lấy tiền.
Cũng giống tôi, chị ấy vẫn luôn nhịn, không lên tiếng.
Cho đến một ngày, chị ấy dè dặt nhắn tin hỏi vay tôi:
“Chị vừa bị công ty cho nghỉ việc, mất khá nhiều tiền. Chị không dám nói với ba mẹ. Em có thể… cho chị mượn 500 tệ được không?”
Lúc tôi học đại học, thì đúng vào thời điểm Tôn Vân vừa mới tốt nghiệp.
Khi tôi còn đang túng thiếu, chạy vạy khắp nơi tìm việc làm thêm, chính chị ấy đã giới thiệu cho tôi mấy công việc phù hợp.
Có những hôm tôi không đủ tiền ăn trưa, chị ấy sẽ dẫn tôi đi ăn cùng.
“Em nhìn lại mình đi, gầy nhom thế kia, phải ăn nhiều vào mới được.”
Sự giúp đỡ của Tôn Vân, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tôi chuyển cho chị 2.000 tệ.
Cũng chính vì chuyện đó, sau khi biết mẹ của Tôn Chí đã chuyển cho anh ấy 200.000 tệ, tôi cứ chần chừ mãi, không biết phải mở lời thế nào để thuyết phục Tôn Chí chia một phần cho chị gái.
May mà… Tôn Chí vẫn chưa hoàn toàn trở thành một người em trai ích kỷ.
Dù chỉ là 50.000 tệ, bằng một phần tư số tiền anh ấy nhận được, nhưng chí ít, khi tiền vừa đến tay, anh ấy vẫn sẵn sàng chia cho chị mình.
Với tôi, như vậy đã là rất đáng quý rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị đừng khách sáo với em. Chúc chị Vân sớm tìm được công việc ưng ý. Nếu có gì khó khăn, chị nhất định phải nói với em đó.”
Tôi thật lòng muốn giúp chị.
Cũng giống như năm xưa, chị đã chân thành giúp đỡ tôi.
Chúng tôi đều là những người tốt, chỉ là… đã đem tấm lòng tốt đặt sai chỗ.
Nghĩ đến đây, tôi chợt sực nhớ — tài khoản lương của tôi vẫn còn cài đặt chuyển tiền tự động vào số tài khoản của ba mẹ.
Tôi vội vàng mở điện thoại, hủy luôn cả chức năng đó.
Từ sau khi tôi hủy chức năng “thanh toán thân thiết”, ba mẹ không còn liên lạc với tôi nữa.
Ngay cả ngày sinh nhật, cũng chẳng có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn.
Tôi không nhận được món quà nào.
Tra lại thì mới biết — cái phong bao lì xì được chuyển cho tôi hôm đó, thực ra đã bị ba tôi chặn lại ngay sau khi gửi.
Tôn Chí tổ chức sinh nhật cho tôi rất rôm rả, vừa lì xì, vừa dẫn tôi đi ăn tiệc lớn.
Buổi tối, tôi cũng coi như thua cuộc, ngoan ngoãn mặc bộ nội y mới mà anh đã chuẩn bị từ sớm.
Kết quả khiến Tôn Chí mừng rỡ đến mức cả đêm không yên.
Bị anh hành cho trời đất quay cuồng, đến khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Mở WeChat ra, toàn là tin nhắn của ba tôi:
“Thiêm, công ty con chưa phát lương à?”
“Thiêm, hôm nay là cuối tuần nên ngân hàng nghỉ đúng không?”
“Thiêm, nghe máy đi, ba sắp phát điên rồi, mẹ con nói tiền vẫn chưa thấy đâu cả!”
“Thiêm, con nghe điện thoại đi, mẹ con đang chờ tiền gấp.”
Tôi liếc nhìn một cái, rồi tắt luôn điện thoại.
Cần tiền gấp, thì liên quan gì đến tôi?
230.000 tệ của em trai, chẳng lẽ vẫn chưa đủ cho họ tiêu xài hay sao?
Nhưng rõ ràng, tôi đã đánh giá quá thấp quyết tâm đòi tiền của ba mình.
Vừa mới nhắm mắt lại, điện thoại đã réo vang.
Bị làm phiền đến không chịu nổi, tôi đành phải nghe máy.
“Con bé này, sao không nghe điện thoại chứ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giọng ba tôi có vẻ oán trách, nhưng rõ ràng là đang cố nhịn giận để nói chuyện nhẹ nhàng với tôi.
“Ờ… không phải hằng tháng con đều tự động chuyển 2.900 tệ à? Lần này không biết bị gì mà tới giờ vẫn chưa nhận được.”
Ông nói chuyện nghe cứ lấp lửng, ấp úng.
“À! Con hủy chuyển khoản rồi.”
Tôi thản nhiên đáp.
“Con hủy rồi à! Con ơi! Sao con lại hủy được chứ! Mẹ con mua một căn nhà ở huyện, mỗi tháng tới ngày này là phải trả tiền vay ngân hàng, con hủy rồi thì ba mẹ lấy đâu ra tiền trả?”
Tôi tưởng mình sẽ thấy bất ngờ.
Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết — thì ra khoản chuyển khoản 2.900 mỗi tháng đó là để trả tiền vay mua nhà.
Nhưng không ngờ, mới chỉ qua một tuần, tôi đã tu luyện thành một người chẳng còn bận tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa rồi.