Xử Gọn Nhà Bạn Trai Tham Lam

Chương 3



05

 

Sau chuyện lần trước, tôi thật sự không muốn tiếp tục qua lại với Lỗ Thích nữa.

 

Ngay trong cuối tuần đó, tôi hẹn anh ta ra quán cà phê, định nói chuyện cho rõ ràng.

 

Nhưng có vẻ sau khi bị ba tôi dằn mặt, Lỗ Thích không còn cố kìm nén bản chất thật của mình nữa.

 

Vừa ngồi xuống, mặt anh ta đã đen như đáy nồi:

 

“Em biết lỗi rồi à!”

 

Tôi hơi nhướng mày:

 

“Ủa? Tôi sai chỗ nào?”

 

Lỗ Thích hừ mũi một tiếng, sau đó đảo mắt nhìn quanh quán một lượt:

 

“Lại vào cái chỗ hào nhoáng vô dụng này… Triều Triều, em lúc nào cũng ích kỷ như vậy, không thể nghĩ cho tương lai của chúng ta một chút sao?”

 

Hả?

 

Tôi ngước nhìn logo “Con hươu xanh” trên tường quán, rồi cúi đầu nhìn ly latte dừa tươi tôi mua bằng phiếu giảm giá.

 

Bối rối thì có, chứ áy náy thì không hề.

 

Lỗ Thích trừng mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên xen lẫn oán trách:

 

“Chính em là người hẹn anh ra đây, sao lại không gọi đồ uống cho anh?”

 

Vừa mới chê chỗ này chỗ nọ, giờ lại đòi cà phê với tôi làm gì?

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, giận đến mức tay cứng đờ, nhưng vẫn cố nhịn.

 

Ra ngoài là để nói lời chia tay, nổi nóng là không cần thiết — phải dứt khoát nhanh gọn:

 

“Tôi muốn nói… chúng ta không hợp nhau. Chia tay sẽ tốt cho cả hai.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Lỗ Thích lập tức sa sầm, lông mày nhíu chặt như muốn kẹp c.h.ế.t một con ruồi:

 

“Thì ra hôm nay em không phải đến để xin lỗi anh, mà là để đòi chia tay? Được lắm! Em lấy tư cách gì mà đòi chia tay với anh?”

 

Tôi không nhịn nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn:

 

“Tư cách gì? Là tôi còn nể mặt anh nên mới đến đây nói chia tay trực tiếp, không thì tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là xong chuyện!”

 

Lỗ Thích sửng sốt một lúc, rồi nói tiếp:

 

“Đây là thái độ của em với anh sao? Quen nhau mới vài tháng, em đã ghét nghèo yêu giàu muốn chia tay anh rồi à?!”

 

Tôi đã cố giữ bình tĩnh để nói chuyện đàng hoàng, vậy mà anh ta lại cố gán hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.

 

Vậy thì còn khách sáo gì nữa?

 

“Anh nghèo? Sao không nói thẳng là anh keo kiệt? Từ lúc ngồi xuống là đã lải nhải chê chỗ này hào nhoáng vô dụng.

 

 “Tôi chỉ uống một ly cà phê chín đồng chín thôi, mà cũng bị anh mắng là ghét nghèo ham giàu.

 

“Đầu óc anh đang ở châu Phi à? Sao cứ tưởng giá sinh hoạt ở đây giống bên Mỹ vậy?!”

 

“Uống một ly cà phê mà đã bị nói là không nghĩ cho tương lai, chín đồng chín đã khiến anh đau đến da tróc thịt bong, tương lai của anh mà rẻ rúng đến thế, liên quan gì đến tôi? Anh sống đến từng này tuổi rồi, sao không tự soi lại mình đi?”

 

“Còn nói tôi sai? Sai lớn nhất của tôi là đã đồng ý quen anh! Mới vài tháng thôi mà? Tôi làm gì cũng không đúng, cũng không vừa ý. Thật ra trong lòng anh, tôi nói chia tay, có phải anh đang mừng thầm thì đúng hơn?”

 

Nói xong, tôi lại đập bàn thêm một cái nữa.

 

Đau tay thì có, nhưng sướng lòng vô cùng!

 

Tôi phản công dồn dập, khiến Lỗ Thích nghẹn lời, một lúc lâu cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh:

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Em... em lúc đầu đâu có như vậy…”

 

Tôi nhếch mép:

 

“Buồn cười, anh lúc đầu cũng đâu có như bây giờ?”

 

Lúc mới quen Lỗ Thích, tôi không quá để ý đến việc anh ta có rộng rãi trong chi tiêu hay không.

 

Anh ta lúc đó tỏ ra khá thật thà, cũng biết quan tâm chăm sóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngoại hình cũng tạm ổn, kiểu người nhìn qua có vẻ sẽ cùng mình đi được đường dài.

 

Tôi cũng tự nhiên trở nên dịu dàng, mềm mỏng, biết làm nũng như chim nhỏ nép vào người yêu.

 

Thế nhưng bây giờ, anh ta hở tí là PUA tôi, tùy tiện gán tội cho tôi, mở miệng ra là: “Là lỗi của em”.

 

Tam quan (ba quan điểm sống) của anh ta lệch đến mức phải sâu như rãnh Mariana vậy đó, còn có thể tiếp tục yêu đương kiểu gì nữa?

 

Tôi cầm lấy ly cà phê đứng dậy bỏ đi:

 

“Dù sao thì chúng ta không hợp, anh lúc nào cũng cho rằng lỗi ở tôi. Chia tay sớm là để đỡ sai thêm.”

 

Lỗ Thích thì nhất quyết không để tôi đi.

 

Anh ta túm lấy tay áo tôi, như muốn giành lại thể diện:

 

“Tôi không đồng ý chia tay! Dù gì cũng đã quen nhau mấy tháng, sao em có thể không coi trọng tình cảm của tụi mình?”

 

Tôi giơ tay còn lại lên, cầm ly cà phê dọa:

 

“Anh buông không? Không buông tôi tạt anh đấy!”

 

Không ngờ Lỗ Thích lại giơ tay lên, làm động tác như định tát tôi một cái.

 

Đòn tấn công vật lý này, xem chừng tôi sắp rơi vào thế hạ phong rồi!

 

06

 

“Anh định làm gì đấy?”

 

Lỗ Thích rõ ràng bị dọa sững người.

 

Tôi quay đầu lại nhìn — thì ra là anh họ tôi.

 

Sau lưng anh còn có mấy chàng trai cao to, chắc là đồng nghiệp cùng công ty.

 

May thật, quán cà phê tôi hẹn hôm nay vốn dĩ nằm ngay dưới toà nhà nơi anh họ làm việc.

 

Lỗ Thích lập tức co vòi, buông tay tôi ra ngay.

 

Anh họ kéo tôi lại, lớn tiếng chất vấn Lỗ Thích:

 

“Anh định làm gì? Muốn đánh người hả?”

 

Lỗ Thích đúng là không biết xấu hổ, mở miệng nói luôn:

 

“Không phải đâu anh gì ơi, đây là vợ tôi, chuyện trong nhà thôi mà!”

 

Anh họ tôi lập tức nổi trận lôi đình.

 

Với chiều cao 1m87 đầy uy lực, anh từng bước từng bước tiến sát về phía Lỗ Thích.

 

Mỗi một bước lại hỏi một câu:

 

“Anh vừa nói cô ấy là ai?”

 

Lỗ Thích lắp bắp:

 

“Tôi... vợ tôi…”

 

“Ai cơ?”

 

“Bạn gái tôi…”

 

Anh họ dừng lại ngay trước mặt Lỗ Thích, trầm giọng hỏi lại:

 

“Nói lại lần nữa, cô ấy là ai?”

 

Lỗ Thích đứng không vững, kêu “ái da” một tiếng rồi ngã chổng vó xuống đất.

 

Anh họ tôi thì chẳng có ý định bỏ qua dễ dàng, cúi người xuống, trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm.

 

“Anh gì ơi, đừng đánh tôi! Cô gái này… anh thích thì cứ dẫn đi đi!”

 

Anh họ tôi sững người.

 

Cả đám người đứng sau lưng anh cũng đứng đờ ra.