Lúc này, mà nói Lỗ Thích là kẻ “bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh” thì còn là khen, anh ta đúng là một thứ cặn bã không hơn không kém!
Tôi lao tới, giơ tay tạt nguyên ly cà phê lên người Lỗ Thích, rồi nhổ một câu “Đồ đàn ông hèn hạ!” rồi quay đầu bỏ đi.
Không ai ngăn tôi lại.
Vài người đồng nghiệp của anh họ còn nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng.
Ra khỏi quán, anh họ lập tức chửi:
“Giờ mấy bà mối đều mù hết rồi chắc? Xem mắt kiểu gì lại giới thiệu cho em một thằng vô dụng thế này? Ở với nó sớm muộn gì cũng gặp chuyện!”
Tôi cũng không tiện nói ra — người mai mối cho tôi và Lỗ Thích chính là bà ngoại của anh họ tôi, cũng là bà dì của tôi.
Bà dì này thuộc bậc trưởng bối, rất được lòng mọi người, cả đời làm mối đều ghép đôi thành công mỹ mãn, ngay cả ba mẹ tôi ngày xưa cũng là do bà ấy giới thiệu.
Ai mà ngờ được, về già rồi lại nhìn nhầm một cú thê thảm thế này.
Anh họ lo Lỗ Thích vẫn còn chầu chực dưới lầu, bèn bảo tôi lên công ty anh ngồi tạm, đợi tan làm rồi cùng về luôn.
Anh chợt nhớ ra chuyện lần trước tôi nhờ anh điều tra, vừa định nói kết quả.
Tôi nhún vai:
“Giờ còn cần điều tra nữa sao? Rõ rành rành là chính hắn rồi còn gì.”
Rồi tôi kể luôn chuyện hôm đó Lỗ Thích nhất quyết đòi dắt tôi đi ăn bún qua cầu.
Anh họ cười lạnh:
“Thằng đó đúng là nhân tài hiếm có. Trên mạng thì đăng bài hỏi cả thiên hạ, ngoài đời lại dứt khoát lôi em đi ăn cho bằng được.”
“Không lẽ bát bún đó từng cứu mạng nó hay sao? Em không muốn ăn thì quay sang mắng em sĩ diện?!”
Lúc này, một đồng nghiệp của anh họ — kiểu người thấy chuyện vui là hóng liền — gọi tụi tôi tới góc bàn làm việc.
Thì ra Lỗ Thích lại tiếp tục đăng bài hỏi trên mạng.
Lần này câu hỏi là:
【Hẹn hò với bạn gái, nửa đường cô ấy lại chạy theo đại ca giang hồ, có nên chia tay không?】
Tôi và anh họ liếc nhau một cái — trong đầu đã nổi sát ý ngút trời.
07
Buổi tối, anh họ đến nhà tôi ăn chực cơm.
Nhà tôi là căn hộ đơn ở tầng có thang máy.
Vừa lên tới tầng, trước cửa đã thấy vứt bừa bãi mấy đôi giày, cả hành lang nồng nặc mùi hôi như xác chuột c.h.ế.t trộn với mùi bàn chân.
Anh họ tôi bịt mũi:
“Nhà em có khách à?”
Tôi nhìn vào một đôi giày AJ quen thuộc trong đống giày đó — chính là đôi tôi đã mua tặng:
“Là nhà Lỗ Thích đến.”
“Bọn họ đến làm gì? Thằng khốn đó bôi nhọ em trên mạng như vậy rồi, còn vác mặt tới nhà, có chuyện gì tốt đẹp được nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực tế chứng minh — đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Vừa mở cửa ra, mẹ của Lỗ Thích đã ba bước gộp thành một lao ngay tới cửa, trang trọng đến mức gần như long trọng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, “rắc” một tiếng, đeo vào tay tôi một chiếc vòng tay vàng.
Cái gì vậy trời?
Tôi quay sang nhìn mẹ Lỗ, bà ta mặt mày hớn hở, vui vẻ gọi tôi:
“Con dâu à, cuối cùng con cũng chịu về rồi! Con xem vòng vàng mẹ mua tặng con nè, thích không?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Ơ kìa? Không phải đã chia tay rồi sao?
Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi, mà tôi đã thành con dâu nhà bà ta rồi à?
Tôi chẳng buồn đáp lời, mặt lạnh tanh tháo ngay chiếc vòng tay xuống, đưa lại cho mẹ Lỗ:
“Dì à, dì cất đi cho kỹ, món quà quý thế này nên dành cho con dâu thật sự của dì, chứ không phải đưa cho một người đã từng được giới thiệu xem mắt như cháu.”
Mẹ Lỗ như thể không nghe thấy, vẫn gượng cười, kéo tôi vào nhà.
Trên sofa phòng khách ngồi đầy những bà cô bác tôi không quen biết, có cả Lỗ Thích và ba anh ta.
Nhà chỉ có một mình mẹ tôi.
Bà ngồi giữa đám người, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi.
Ồ, thì ra là kéo cả hội đến để ép cưới.
Bên phía mẹ Lỗ vẫn tiếp tục nói một mình:
“Con dâu tôi về rồi, nó đúng là hiểu chuyện, còn trả lại vòng vàng cho tôi, nói chờ đến lúc kết hôn rồi mới đeo!”
Mấy bà cô bác thi nhau tấm tắc khen ngợi, đến mức át cả giọng tôi, không chen vào nổi một chữ.
Anh họ tôi là đàn ông cao to lực lưỡng, mà vừa bước vào cũng phải ngớ người vì cảnh tượng này.
Lỗ Thích thấy anh họ tôi, mới như được tiếp thêm sinh khí, vùng dậy nói:
“Anh còn dám đến nhà bạn gái tôi à?!”
Anh họ tôi liếc nhìn mẹ tôi trước, rồi chống nạnh, giọng hùng hổ:
“Tôi sao lại không dám? Anh là cái đồ ‘đối tượng xem mắt cũ’, mà còn dám kéo cả một đám mấy bà cô bà thím tới đây… ép cưới à?!”
Khi nói câu đó, anh họ còn dùng ánh mắt vừa giễu cợt vừa khiêu khích quét qua sắc mặt rực rỡ bảy sắc cầu vồng của các bà cô bác.
Ba của Lỗ Thích quay người lại, vậy mà còn hỏi mẹ tôi:
“Nhà chị có ý gì đây?”
Mẹ tôi xưa nay luôn lễ phép và lịch sự với người khác, lúc này cũng phải nhíu mày phản vấn lại:
“Tôi còn chưa hỏi nhà họ Lỗ các người có ý gì đấy. Bình thường các người quen chuyện không thân thiết cũng kéo cả họ đến nhà người ta mà không báo trước sao?”
Ba Lỗ lộ ra vẻ khinh thường:
“Tôi không nói chuyện được với mấy bà nội trợ, đợi người có quyền quyết định của nhà chị về rồi nói tiếp.”
Mắt mẹ tôi trợn tròn lên:
“Cái nhà này, tôi chính là người có quyền quyết định! Và tôi nói luôn: nhà tôi không hoan nghênh mấy người, mời ra ngoài!”
Ba Lỗ giả vờ như không nghe thấy, còn móc từ túi áo vest ra một điếu thuốc, bật lửa rồi từ từ hút.