Xuân Đường Tẫn

Chương 10



11.

Ngày thành hôn của Phó Nghiễn Hành và Cố Khanh Từ, thánh thượng hạ chỉ, lệnh Lễ Bộ chuẩn bị hôn lễ theo nghi thức dành cho Quận chúa.

Trong chốc lát, toàn bộ kinh thành giăng đèn kết hoa, trước cửa phủ Tể tướng càng náo nhiệt vô cùng.

Bởi quan hệ giữa Lâm Hựu Chi và Phó Nghiễn Hành, toàn bộ Lâm phủ đều tới dự tiệc.

 

Ta đứng giữa đám đông, lạnh lùng dõi mắt nhìn hai người họ bái đường thành thân trước mặt bao người.

Khi phu thê giao bái, Phó Nghiễn Hành thoáng liếc thấy ta.

 

Hắn nhìn ta thật sâu một cái, đoạn ngoảnh đầu đi, cùng Cố Khanh Từ hoàn thành nghi lễ.

 

Lâm Thanh Bách lần đầu dự hỉ tiệc, chỉ bảy tám tuổi, nào chịu ngồi yên? Chỉ chốc lát đã vụt chạy ra ngoài sân.

 

Ta lo lắng, vội đuổi theo, nào ngờ lại để lạc mất dấu đệ ấy.

 

Tướng phủ này, ta ở đã bao năm, từng viên gạch tấc đất đều thuộc lòng. Chỉ e tiểu tử kia bất cẩn ngã xuống hồ sau viện rồi.

 

Khi ta đang bước dọc bờ hồ tìm kiếm, bất chợt nhìn thấy Cố Khanh Từ,  lúc đó vừa bái đường xong, đang được dẫn về chính viện.

Nàng ta thoáng liếc thấy ta, lập tức lấy quạt ra, sai người lui hết rồi một mình tiến lại.

 

Thấy nàng khí thế hung hăng, ta vội quay đầu định đi, nào ngờ lại bị chặn lại.

 

"Lâm Hàm Nguyệt, hôm nay ta cùng Tử Chiêm thành thân, ngươi tới làm gì?"

 

"Tới uống rượu mừng, sao, không hoan nghênh sao?"

 

"Đừng tưởng ta không biết tâm tư ngươi. Ta nói cho ngươi hay, chỉ cần ta còn ở đây, dù ngươi có muốn làm thiếp, cũng đừng hòng mơ tưởng!"

 

Nghe nàng ta lí lẽ vô lý, ta bật cười:

 

"Cố tiểu thư, à không, Phó phu nhân, thay vì phòng bị ta, chi bằng đề phòng đám nha hoàn hầu hạ Phó đại nhân hằng ngày đi. Người thông minh lanh lợi còn nhiều lắm."

 

Nào ngờ Cố Khanh Từ đột nhiên tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta, ngón tay siết chặt bộ xiêm hỉ.

 

"Nếu không tận mắt thấy bức họa giấu trong lòng Tử Chiêm, suýt nữa ta đã bị ngươi lừa rồi. Để ta xem, nếu hủy gương mặt này của ngươi, chàng ấy còn vương vấn gì nữa chăng!"

 

Nói đoạn, nàng ta rút trâm vàng trên tóc, trực tiếp nhắm ta mà đ.â.m tới.

 

Không ngờ bề ngoài nàng ta yếu đuối dịu dàng nhưng tâm cơ hiểm độc đến thế. Ta vội giơ tay chắn, đồng thời đá một cước vào bụng nàng ta.

 

Ta toan chạy trốn, nhưng Cố Khanh Từ lại lần nữa nhào tới, tựa hồ quyết liều mạng phá hủy dung nhan ta.

 

"Các ngươi đang làm gì đó!"

 

Một tiếng quát vang lên, Cố Khanh Từ lập tức đổi chiêu, quay trâm đ.â.m vào cổ mình. Máu tươi tức thì tuôn ra, nàng ngã vật xuống đất, kinh hoảng sợ bò về phía Phó Nghiễn Hành.

 

"Tử Chiêm, cứu thiếp!"

 

Thấy m.á.u từ cổ Cố Khanh Từ trào ra, Phó Nghiễn Hành biến sắc:

 

"Người đâu, mau truyền ngự y!"

 

Hắn ôm lấy Cố Khanh Từ, quay đầu lạnh lùng nhìn ta:

 

"Lâm Hàm Nguyệt, ta đã nói, có chuyện gì hãy tìm ta! Hôm nay là ngày đại hôn, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, đừng hòng bước ra khỏi Tướng phủ!"

 

Đúng vậy, chính là ánh mắt ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đời trước, khi Cố Khanh Từ ch.ết, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt đó.

 

Giải thích sao?

 

Hắn muốn nghe gì?

 

Ta thản nhiên:

 

"Phó đại nhân minh giám, ta đang tìm Thanh Bách, không ngờ gặp phu nhân ở đây."

 

Cố Khanh Từ khóc lóc chỉ tay:

 

"Tử Chiêm, nàng ta nói dối! Nàng ta tới hãm hại thiếp, mắng thiếp không xứng làm Phó gia phu nhân!"

 

Phó Nghiễn Hành siết chặt nắm tay:

 

"Không xứng? Chẳng lẽ ngươi xứng sao?"

 

Ánh mắt hắn khinh miệt, khiến quần thần xung quanh bàn tán xôn xao.

 

"Nghe nói Phó đại nhân từng ở Lâm phủ một thời, chẳng lẽ Lâm gia tiểu thư vì tình sinh hận…"

 

Nghe vậy, Cố Khanh Từ lộ ra nụ cười đắc ý.

 

Bỗng trên đầu vang lên tiếng mèo kêu, một bóng dáng nhỏ từ trên cây rớt xuống.

 

Chính là Lâm Thanh Bách, ôm một mèo con, chỉ vào Cố Khanh Từ:

 

"Ta thấy hết rồi! Là nàng ta tự cầm trâm đ.â.m mình, còn suýt đẩy tỷ tỷ ta xuống hồ!"

 

Cả sân xôn xao.

 

Cố Khanh Từ trợn trừng, nhào vào lòng Phó Nghiễn Hành khóc:

 

"Tử Chiêm, chúng nó thông đồng hãm hại thiếp!"

 

Đúng lúc đó, con mèo trong tay Lâm Thanh Bách nhảy xổ vào lòng nàng.

 

Lâm Thanh Bách tức giận:

 

"Hóa ra mèo là của nàng ta! Người nhà nàng ta nhờ ta tìm giúp, giờ tìm được rồi, nàng ta không cảm ơn còn muốn hại tỷ tỷ ta!"

 

Cố Khanh Từ run rẩy ôm vết thương, nước mắt lưng tròng:

 

"Lâm tiểu thư thật giỏi sắp đặt, ngay cả trẻ con cũng lợi dụng được!"

 

Phó Nghiễn Hành nheo mắt nhìn ta:

 

"Lâm Hàm Nguyệt, đây là lời giải thích của ngươi?"

 

Đúng lúc ấy, lại một bóng người từ trên cây đáp xuống.

 

Người nọ thân hình cao lớn, áo bào tung bay, chính là Tĩnh Quốc Công Thẩm Ngọc Trầm.

 

Hắn phủi nhẹ mạt gỗ trên áo:

 

"Trẻ con lời khó tin, nhưng lời ta, các ngươi vẫn phải tin chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com