Xuân Đường Tẫn

Chương 11



12.

Mọi người đều ngẩn ra:

 

"Tĩnh… Tĩnh Quốc Công?!"

 

Thẩm Ngọc Trầm nhấc bổng Lâm Thanh Bách:

 

"Tự mình nói đi."

 

Bị xách lủng lẳng trên không, Lâm Thanh Bách rụt cổ, lí nhí:

"Lúc nãy trong tiệc, có một hạ nhân hỏi đệ có thấy một con mèo không, nhờ đệ giúp tìm. Đệ lần theo tới đây, ai ngờ con mèo lại nhảy lên cây, đệ cũng trèo lên theo, nhưng leo cao quá nên không xuống được... May mà gặp được đại thúc này cứu..."

 

Thẩm Ngọc Trầm vỗ vào m.ô.n.g Thanh Bách một cái:

"Gọi là ca ca."

 

Lâm Thanh Bách vội vàng sửa lời:

"Ca! Là ca ca!"

 

Chuyện trẻ con nói thì chẳng mấy ai tin, nhưng lời của Quốc công Tĩnh thì ai cũng phải tin.

Nhìn thấy sắc mặt Cố Khanh Từ trắng bệch, Thẩm Ngọc Trầm cúi mắt, lạnh nhạt nhìn về phía Phó Nghiễn Hành:

"Hay là Phó đại nhân cho rằng, Lâm tiểu thư còn có thể thông đồng cả với ta, cùng nhau bày mưu phá hỏng tiệc cưới của phu nhân ngài?"

 

Mọi người nghe vậy thì bật cười:

"Sao có thể được, Lâm tiểu thư mà có năng lực đến thế à!"

 

Tiếng cười vừa dứt, tất cả lập tức hiểu ra chuyện gì, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Cố Khanh Từ.

Phó Nghiễn Hành hơi khựng lại, rồi lập tức đứng dậy, khom mình hành lễ với Thẩm Ngọc Trầm:

"Chắc giữa nội tử và Lâm tiểu thư có chút hiểu lầm… Không biết Lâm tiểu thư nghĩ thế nào?"

Hôm nay là ngày đại hôn, Cố Khanh Từ trước mặt mọi người đã mất hết mặt mũi, mà lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ta.

 

Ta liếc nhìn Phó Nghiễn Hành, kéo tay Thanh Bách, xoay người bỏ đi:

"Thanh Bách, nhớ kỹ, sau này đi ngang Tướng phủ nhớ phải đi đường vòng, kẻo lại bị bắt vào, lúc ấy chưa chắc đã gặp được vị đại ca tốt bụng cứu giúp như hôm nay đâu."

 

Nhìn thấy ta kéo Thanh Bách rời đi, Phó Nghiễn Hành muốn tiến lên ngăn lại, nhưng Thẩm Ngọc Trầm đã nghiêng người chặn đường hắn, khẽ nhướng mày nhìn Cố Khanh Từ đang ngồi dưới đất:

"Tân nương tử của Phó đại nhân vẫn còn đang chảy m.á.u kìa, lo mà chăm sóc cho tốt."

 

Chuyện xảy ra nơi hậu viện này cuối cùng cũng không gây ra sóng gió gì lớn, cha ta và Lâm Hựu Chi còn không hay biết, vẫn đang ở tiền viện cùng đồng liêu nâng ly chúc mừng.

 

Thấy ta nắm tai Lâm Thanh Bách lôi đi, Lâm Hựu Chi mặt đỏ bừng bừng còn định đuổi theo:

"Hàm Nguyệt, sao đi sớm thế? Để huynh tiễn muội về."

 

Ta không quay đầu lại:

"Đệ đệ suýt nữa thì rơi xuống hồ, huynh cứ uống đi, uống đến lúc thành nhất phẩm Tể tướng, cho Lâm gia nở mày nở mặt."

 

Nghe ta nói vậy, mặt Lâm Hựu Chi đang hớn hở lập tức biến sắc, vội vàng chạy theo.

Đến khi nghe Lâm Thanh Bách vừa khóc vừa chui vào lòng mình kể chuyện, huynh ấy mới biết Phó gia hậu viện đã xảy ra chuyện lớn thế nào.

 

Lâm Hựu Chi vội gọi xe ngựa, đưa ta và Thanh Bách về nhà.

Trên đường, huynh ấy im lặng suốt, nghĩ mãi không thông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phó Nghiễn Hành cùng huynh trưởng ta là bạn đồng môn nhiều năm, huynh ấy tự nhiên hiểu rõ tính cách của người kia, chắc chắn không phải cố ý.

Chỉ có thể là Cố gia tiểu thư giở trò thôi.

 

Nghĩ tới đây, Lâm Hựu Chi thở dài:

"Nói cho cùng vẫn là do huynh sai. Nếu sớm biết hai người không có duyên, đã không dùng chiêu trò bẩn thỉu đó. Cố tiểu thư chắc đã đoán ra gì đó, nên mới thù ghét muội. Thôi, sau này ít qua lại là được."

 

Ta liếc xéo huynh ấy:

"Huynh thật lòng chịu cắt đứt quan hệ với Phó Nghiễn Hành sao?"

 

Lâm Hựu Chi trừng mắt, bực tức:

"Muội nói gì vậy? Hắn dám để người khác bắt nạt muội muội của ta, còn qua lại với hắn cái gì nữa!"

 

Quả nhiên, từ khi Phó Nghiễn Hành về phủ Tể tướng, Lâm Hựu Chi cũng không đến tìm hắn nữa, dù thỉnh thoảng Phó Nghiễn Hành có cho người đưa thiệp mời, huynh ấy cũng chưa từng đến.

Coi như cũng còn chút khí khái.

 

Sau khi dần dần rời xa Phó Nghiễn Hành, cuộc sống của ta cũng trở nên nhẹ nhõm, vui vẻ hơn nhiều.

Dạo gần đây, Lâm Thanh Bách vì nghịch nước nên bị sốt.

Sau một giấc ngủ dài, tỉnh lại liền nằng nặc đòi ăn món đậu hũ quế hoa ở Vân Thủy Cư.

 

Cũng bởi lần trước ta giận dỗi nên dẫn nó đi ăn, từ đó ngày nào cũng lải nhải bên tai đòi ăn tiếp.

Chỉ là Thanh Bách còn đang tuổi mọc răng, không thể ăn nhiều đồ ngọt được.

 Nhìn tiểu bảo bối đỏ bừng trong chăn, ta đành tự mình đi một chuyến đến Vân Thủy Cư, tính mang một phần về.

 

Vừa tới cửa, không cần xếp hàng, ta đã được chưởng quỹ ân cần nghênh đón. Còn chưa đi được mấy bước, liền bị một đám người chặn đường.

 

Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Cố Khanh Từ và đám tỳ nữ theo hầu.

 

Mới có một tháng ngắn ngủi, Cố Khanh Từ đã từ cô nương e thẹn trở thành mệnh phụ phu nhân quý khí bức người, sau lưng theo bảy tám nha hoàn.

 

Nàng ta chỉ tay về phía ta:

 

"Không phải nói gian phòng gần cửa sổ đã đặt kín từ hai tháng trước rồi sao? Vì sao nàng ta vừa tới đã có chỗ? Nếu ta nhớ không lầm, tháng trước nàng ta cũng tới một lần."

 

Chưởng quỹ lau mồ hôi trán, định lên tiếng giải thích. Ta liền khoát tay:

 

"Thôi vậy, nhường gian của ta cho Phó phu nhân, cho ta một bàn ở lầu dưới cũng được."

 

Nào ngờ, Cố Khanh Từ lại cười nhạt, mang theo vài phần mỉa mai:

 

"Nhường? Rõ ràng là bản phu nhân đặt trước, đâu tới lượt ngươi tùy tiện nói nhường?"

 

Lúc ấy, người hầu nhắc:

 

"Phu nhân, tướng gia sắp hạ triều, người xem…"

 

Cố Khanh Từ lúc này mới dương dương tự đắc liếc ta một cái, rồi vênh váo lên lầu.

 

Chờ bọn họ đi khuất, chưởng quỹ mới khom người:

 

"Không dám thất lễ với Lâm tiểu thư. Quốc công gia từng căn dặn, chỉ cần tiểu thư tới, lầu thượng chính là để dành riêng, không ai dám tranh đoạt."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com