Ngày thứ hai sau khi Phó Nghiễn Hành dọn vào Tướng phủ, một đạo thánh chỉ ban hôn đã lan khắp kinh thành.
Tam tiểu thư Cố gia, Cố Khanh Từ và Tể tướng Phó Nghiễn Hành sẽ do Lễ bộ chủ hôn, cử hành vào ngày mười tám tháng sau.
Vừa hay tin này, Lâm Hựu Chi lập tức chạy thẳng đến viện ta, huynh ấy thế nào cũng không ngờ rằng, hết lòng tác hợp ta với Phó Nghiễn Hành, cuối cùng Phó Nghiễn Hành lại thành thân cùng kẻ khác. Lâm Hựu Chi tức giận lắc ta như lắc một cái cây:
"Ta đã tạo cho muội cơ hội tốt như vậy, sao muội lại không biết trân trọng hả?”
"Muội có biết đêm đó ta bị... ta bị hắn trói vào đầu giường rồi đánh cho một trận m.ô.n.g xưng vù lên không!
"Thấy hắn đến từ đường tìm muội lại còn nói muốn bồi tội, ta còn tưởng có cơ hội rồi!”
"Bây giờ thì hay rồi, để Tam tiểu thư Cố gia chen chân vào! Muội muốn chọc ta tức ch.ết đúng không!"
Bị Lâm Hựu Chi lắc đến choáng váng đầu óc, ta rốt cuộc giơ tay tát cho huynh ấy một bạt tai nảy lửa.
"Bị hủy danh tiết mà ta còn chưa tính sổ với huynh, huynh còn mặt mũi chạy tới đây trách ta?”
"Huynh làm bạn đồng môn với hắn bao năm, không biết hắn là hạng người nào sao?”
"Huynh nghĩ dùng mấy chiêu hạ tiện này để kết thân thông gia với hắn, rồi hắn sẽ nâng đỡ huynh à?”
"Bao đời nay, có mấy kẻ làm đến Tể tướng mà ngu dễ bị lợi dụng như huynh tưởng không?
"Huynh, cái đầu óc này, cẩn thận đến lúc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền đấy!"
Lâm Hựu Chi chau mày, tức đến suýt nghẹn thở:
"Được rồi, ta thừa nhận thủ đoạn này có phần đê tiện! Nhưng, nhưng mà là hắn chủ động tìm muội, cũng đâu phải ta ép hắn!”
"Nếu chuyện thành rồi, hắn phải chịu trách nhiệm, sao có thể trách ta được?”
"Hàm Nguyệt, ta biết muội thích hắn. Từ lần đầu tiên ta dẫn hắn về nhà đón năm mới năm năm trước, ánh mắt muội nhìn hắn đã khác lạ rồi.”
"Nhưng hai người cứ như hũ nút thế kia, đến bao giờ mới chịu thổ lộ. Nên ta mới nghĩ làm vậy là nhất cử lưỡng tiện, có gì không tốt chứ?"
Ta sững người, lúc này mới chợt nhớ tới, năm đó mẫu thân còn tại thế, quả thật Lâm Hựu Chi từng dẫn một thiếu niên về ăn Tết.
Nói là bạn đồng môn, gia cảnh bần hàn, chẳng ai thân thích, nên mới đưa về cùng đón năm mới.
Trong làn khói pháo mờ ảo, gương mặt Phó Nghiễn Hành thiếu niên khi đó vẫn còn phảng phất hiện ra trước mắt ta, đó là lần đầu tiên trong đời ta gặp một thiếu niên tuấn tú đến vậy.
Nhưng, thì sao chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta mệt mỏi ngả người ra ghế:
"Huynh cho hắn uống thuốc mạnh như thế, còn nói không phải ép?"
Lâm Hựu Chi lại ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt:
"Thuốc gì cơ? Ta chỉ hạ thuốc với muội, chứ đâu có hạ hắn!
"Ta tính, nếu hắn không tự đi vào phòng muội, ta sẽ cho người đưa giải dược tới cho muội. Ai dè Xuân Kiều lại chạy tới nói muội biến mất!"
Nghe Lâm Hựu Chi nói, ta bỗng ch.ết lặng.
Cái gì?
Phó Nghiễn Hành vốn không hề bị hạ dược?
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh đêm đó, Phó Nghiễn Hành uống say, đè ta xuống giường, nói:
"Nhưng nàng sao biết, đó là điều ta mong muốn?"
Nhớ tới vẻ mặt hiếm hoi lộ vẻ yếu đuối của hắn, một suy nghĩ không tưởng bỗng nảy ra trong ta, rồi ta bật cười.
Cười một tiếng, lại không thể kìm nổi, cuối cùng vỗ đùi mà phá lên cười.
Tử Dụ của ta ch.ết thật oan uổng!
Nó đến c.h.ế.t chắc cũng còn ngây ngốc mong phụ thân nó dành chút thương yêu.
Mà ta, đến lúc ch.ết cũng chưa từng dám nghĩ, Phó Nghiễn Hành lại từng thích ta dù chỉ một chút!
Giữa lúc cười đến rơi nước mắt, Lâm Hựu Chi hốt hoảng quỳ xuống bên chân ta, ngửa đầu lo lắng:
"Hàm Nguyệt, Hàm Nguyệt, muội sao lại khóc rồi?”
“Muội vẫn còn thích hắn phải không?”
“Hàm Nguyệt, muội đừng khóc, ca ca đi tìm hắn, bảo hắn vào cung thỉnh tội với Thánh thượng, nói rằng đêm đó hai người đã..."
"Đủ rồi! Ta bao giờ nói là ta thích hắn!"
Ta đột nhiên quát lớn, Lâm Hựu Chi giật mình run lên, sau đó, ta túm lấy cổ áo huynh ấy, nghiến răng nghiến lợi:
"Lâm Hựu Chi, huynh nhớ kỹ cho ta, ta Lâm Hàm Nguyệt , kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, cũng không bao giờ thích Phó Nghiễn Hành! Ngày hắn thành thân, ta còn phải tới uống rượu mừng, tận mắt nhìn hắn và Cố Khanh Từ bái đường thành thân!"
Chưa bao giờ Lâm Hựu Chi thấy ta mang ánh mắt thù hận như vậy, huynh ấy hoảng sợ liên tục gật đầu:
"Được, được được, chỉ cần muội vui, ca ca cái gì cũng nghe muội."