Xuân Đường Tẫn

Chương 12



13.

Những lần trước ta vẫn theo lễ ngồi dưới, chẳng dám dựa vào danh hào của người khác mà làm càn. Nay thấy khách nhân đông kín, lại nghĩ tới nhóc con đang nằm bẹp chờ ở nhà, đành theo chưởng quỹ lên tầng.

 

Vốn chỉ định ngồi một lát rồi đi, nào ngờ vừa đặt chân tới lầu thượng, bên dưới đã truyền lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Cố Khanh Từ thấy ta lên lầu, liền cũng hùng hổ kéo theo một đám người lao tới.

 

Ta chau mày:

 

"Không phải đã nhường chỗ rồi sao? Ngươi còn đuổi theo làm gì?"

 

Cố Khanh Từ đưa mắt khắp lầu thượng, cuối cùng dừng ánh nhìn bên ô cửa sổ nơi ta đang ngồi:

 

"Gian phòng nào bằng lầu thượng? Trước kia ta từng theo Tĩnh Quốc Công đến đây, cũng chỉ biết chỗ này bỏ không, đâu biết là dành cho kẻ khác. Ngươi ngồi được, vì sao ta không thể?"

 

Tiểu nhị vội vã theo sau:

 

"Phu nhân, thân phận của ngài tuy cao quý, nhưng nơi này... là để dành cho..."

 

Cố Khanh Từ cười lạnh:

 

"Ta là Tướng phủ phu nhân, tổ mẫu được thánh thượng ban sắc phong nhất phẩm cáo mệnh, phụ thân lại là Đại tướng quân trấn thủ Tây Bắc. Trong kinh thành này, còn có chỗ nào ta ngồi không nổi?"

 

Ta ngồi bên, nhẩm tính đầu ngón tay.

 

Nhớ phụ thân từng dạy, quốc công gia là danh vị thực thụ, không thể đem ra so đo ngang hàng. Huống hồ Tĩnh Quốc Công lại là quốc trượng, nắm đại quyền binh mã, thân phận địa vị vượt xa thường nhân.

 

Bằng không, năm xưa ngay cả Phó Nghiễn Hành gặp mặt cũng phải khách khí hành lễ.

 

Chỉ là... ta, Lâm Hàm Nguyệt, dẫu được hưởng ân huệ, cũng không thể tự tung tự tác.

 

Thấy tiểu nhị lúng túng muốn đi tìm chưởng quỹ, ta lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

 

Nào ngờ vừa xoay người, ánh mắt lướt qua cửa sổ, ta liền trông thấy Phó Nghiễn Hành từ xe ngựa bước xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhiều ngày không gặp, khí chất hắn càng thêm nội liễm, ẩn chứa uy thế không thể xem thường.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Ta vội thu hồi tầm mắt, không muốn dây dưa, định lặng lẽ rời đi.

 

Nào ngờ, trong lúc ta vừa quay người, thân ảnh yêu kiều phía sau đột nhiên loạng choạng ngã nhào ra cửa sổ!

 

"Phu nhân! Không ổn rồi! Lâm tiểu thư đẩy phu nhân rơi xuống hồ!"

 

Tiếng thét vang vọng khắp lầu.

 

Nhìn bóng người ngã xuống nước, lòng ta cả kinh, không kịp suy nghĩ gì đã lao theo.

 

Một phen hỗn loạn, đám nha hoàn trên lầu cũng sợ đến mức hồn vía lên mây.

 

Hại mạng mệnh phụ nhất phẩm, tội này không phải chuyện đùa, nhẹ thì giam cầm, nặng thì c.h.é.m đầu!

 

Từ lúc Cố Khanh Từ vênh váo tiến lên, ta đã ngờ nàng ta ắt có âm mưu. Quả nhiên, lại giở trò " vu oan giá họa" quen thuộc.

 

Kiểu chiêu trò này, ở kiếp trước ta đã thấy chán chê.

 

Có điều nàng ta cũng quá liều mạng, ba tầng lầu cao thế, dưới hồ sâu cạn chưa rõ, liều ch.ết như vậy, cũng thật đáng giận.

 

Còn ta, biết nơi này nước sâu, bản thân lại biết bơi, nên mới dám nhảy xuống.

 

Chỉ là, ta quên mất, tiết trời đã sắp lập thu.

 

Khi thân thể chìm vào làn nước lạnh buốt, toàn thân đông cứng, ta chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t Cố Khanh Từ ngay lập tức!

 

Cố sức bơi lên, nhưng bất ngờ bị Cố Khanh Từ dưới nước đá mạnh vào ngực.

 

Một cước ấy khiến ta đau điếng, cổ họng lập tức sặc nước, thân thể mất thăng bằng chìm xuống đáy hồ.

 

Ý thức mơ hồ dần tan biến...

 

Mơ hồ giữa cơn mê loạn, ta cảm thấy có bàn tay ấm áp đỡ lấy thắt lưng mình, hơi thở nóng rực truyền vào lồng ngực, ép cho ta hồi tỉnh...

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com