Ta vừa mở mắt ra, đã hàng mi dài của Thẩm Ngọc Trầm còn đọng nước, từng giọt tí tách rơi xuống.
Thấy ta tỉnh lại, đồng tử của hắn lập tức phóng đại, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, đám hạ nhân vội vàng chạy tới, cuống quýt la lên:
"Quốc công gia! Mau thay y phục đi thôi! Nếu để nương nương biết người ngâm mình trong hồ lâu như vậy mà nhiễm phong hàn, chỉ sợ nô tài có mười cái mạng cũng không đủ đền!"
Lúc này ta mới chú ý tới, trên người hắn vận bộ trường bào màu huyền thẫm, toàn thân ướt đẫm, ngọc quan trên đầu lệch hẳn, còn vướng vài cọng cỏ nước.
Quốc công gia vốn luôn cao quý lạnh lùng, giờ phút này lại chật vật đến không nỡ nhìn.
Là hắn... cứu ta?
Ta gắng chống tay định ngồi dậy, vừa ngẩng đầu đã trông thấy sau lưng Thẩm Ngọc Trầm, chính là Phó Nghiễn Hành.
Chỉ thấy lúc này hắn đang đỡ lấy Cố Khanh Từ, tay dâng bát canh gừng, vẻ mặt ôn nhu.
Cố Khanh Từ mắt đỏ hoe, nép vào lòng hắn, nước mắt lưng tròng nói:
"Hôm nay ta vốn chỉ định lên lầu giải thích với Lâm tiểu thư, muốn hóa giải hiểu lầm. Nào ngờ nàng lại hận ta đến nỗi ra tay như vậy…"
Nghe nàng khóc lóc kể lể, ta chỉ cười lạnh trong lòng.
Chính lúc này, Thẩm Ngọc Trầm đột ngột giật lấy một chiếc áo choàng dày từ tay hạ nhân, bọc kín lấy ta, rồi thản nhiên bế ta lên.
"Đưa ngươi hồi phủ trước."
Ta lặng lẽ gật đầu, chẳng dám nhiều lời.
Chẳng ngờ, lúc ta vừa bị bế đi, Phó Nghiễn Hành mặt liền trầm xuống, lập tức nhảy xuống xe ngựa đuổi theo, quát:
"Xin quốc công gia dừng bước, chuyện hôm nay còn chưa phân rõ trắng đen…"
Thẩm Ngọc Trầm quay phắt đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua Cố Khanh Từ còn đang giả vờ khóc lóc.
Chỉ một ánh mắt đó, Cố Khanh Từ đã run lên cầm cập, kinh hồn táng đảm, quên cả khóc.
Rồi ánh mắt hắn mới dừng lại trên người Phó Nghiễn Hành, nghiến răng nghiến lợi:
"Phó đại nhân, lo quản cho tốt phu nhân nhà ngươi. Chuyện này, đừng để đến lần thứ ba."
Phó Nghiễn Hành chau mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Ngọc Trầm ôm ta rời đi.
Trong lòng ta thấp thỏm, lén ngẩng đầu nhìn trộm, chỉ thấy trong mắt Thẩm Ngọc Trầm thoáng hiện sát khí lạnh thấu xương.
Lên xe ngựa, Thẩm Ngọc Trầm tháo ngọc quan ném qua một bên, mặc cho mái tóc đen dài ướt đẫm xõa xuống.
Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng trầm thấp:
"Nàng ta nhảy xuống, ta không hỏi. Nhưng nàng vì sao cũng liều mạng nhảy theo?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta rũ mắt đáp:
"Ta sợ nàng ta ch.ết rồi, ta sẽ bị vu oan, khó lòng rửa sạch tội."
Thẩm Ngọc Trầm thoáng sững người:
"Nàng cho rằng quan phủ ăn không ngồi rồi? Nếu bản quốc công không xuống mò người, chỉ sợ giờ này nàng đã thành mồi cho cá rồi."
Ta buồn buồn nói:
"Đa tạ quốc công gia cứu mạng. Nhưng quan phủ thế nào ta không rõ, chỉ biết với chức quan của phụ thân ta, nếu Phó Nghiễn Hành dâng sớ buộc tội tuyệt đối không chống đỡ nổi."
Kinh nghiệm kiếp trước mách bảo ta, ai chống đối hắn, kết cục đều thê thảm.
Huống chi bây giờ người hắn cưới đâu còn là ta, mà lại là Cố Khanh Từ. Nếu nàng ta vì ta mà ch.ết, chỉ sợ cả lò nhà ta cũng phải chôn cùng nàng ta.
Trong không khí vang lên một khoảng lặng c.hết người.
Chợt nghe hắn thấp giọng lẩm bẩm:
"Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi ch.ết rồi... bản quốc công phải làm sao?"
Ta sững sờ:
"Làm sao?"
Thấy ta ngây ngốc hỏi lại, Thẩm Ngọc Trầm khẽ cau mày, ánh mắt sắc lạnh:
"Lâm Hàm Nguyệt, chẳng lẽ ngay từ đầu nàng... đã không định chịu trách nhiệm với bản quốc công?"
Nghe vậy, ta như sét đánh ngang tai, trừng mắt không tin nổi:
"Chịu trách nhiệm? Quốc công gia đúng là biết nói đùa. Ngài thân phận tôn quý như vậy, dù ta có muốn chịu trách nhiệm, cũng không có tư cách!"
"Dù sao chuyện cũ đã qua, ta trộm thư giúp ngài, ân oán đôi bên cũng coi như kết thúc rồi…"
Ta còn đang lải nhải, Thẩm Ngọc Trầm đột nhiên cúi đầu, thô bạo chặn lấy miệng ta.
Ngón tay lạnh buốt luồn vào eo ta, lòng bàn tay nóng rực khiến ta run rẩy.
"Thẩm Ngọc Trầm! Ngươi… đừng…"
Ta vùng vẫy trong lòng Thẩm Ngọc Trầm, nhưng hắn ôm chặt lấy ta, như muốn ép ta tan vào m.á.u thịt của mình.
Mãi đến một lúc sau, hắn tựa cằm lên đỉnh đầu ta, giọng khàn đặc thì thầm:
"Muốn hay không muốn chịu trách nhiệm, từ đầu tới cuối, đều do một câu nói của nàng thôi. Liên quan gì tới thân thế?"
"Ngày đó dám làm, hôm nay lại không dám nhận sao?"
Hương lê quẩn quanh chóp mũi, khiến ta vô cùng bối rối.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cắn răng, bất ngờ túm lấy cổ áo Thẩm Ngọc Trầm, ngẩng đầu cắn mạnh một cái:
"Sao lại không dám nhận! Có bản lĩnh thì chàng cưới ta đi!"