Xuân Đường Tẫn

Chương 14



15. 

Vốn đã nhiễm hàn khí, lại suýt nữa động tình trên xe ngựa, nên vừa về đến phủ, ta liền phát sốt cao.

 

Nghe Lâm Hựu Chi nói, Phó Nghiễn Hành đã mấy ngày liền đến cửa, nói là mang theo Cố Khanh Từ tới chuộc tội, đều bị phụ thân ta khéo léo từ chối ngoài cửa. 

Lâm Hựu Chi lại còn buông lời cay độc, quyết đoạn tuyệt quan hệ với Phó Nghiễn Hành.

 

Thái y trong cung được Thẩm Ngọc Trầm mời, rồng rắn kéo vào phủ, danh y danh dược đều không tiếc. 

Mấy ngày sau, khi ta rốt cuộc hạ sốt, mấy vị thái y kia mới dám thở phào, vội vàng cáo từ. 

Phụ thân ta cầm ngân phiếu tạ ơn, song bọn họ đều liên tục xua tay không dám nhận, chỉ nói chỉ cần ta tỉnh lại là tạ trời tạ đất rồi, bằng không Tĩnh Quốc Công sẽ lên cơn lấy mạng họ mất thôi.

 

Chẳng bao lâu sau, thánh chỉ tứ hôn liền ban xuống. 

Nghe nói Hoàng hậu nương nương vui mừng khôn xiết, biết đệ đệ mình cuối cùng cũng thông suốt, liền cao hứng mở cả kim khố nhỏ, ngoài phần sính lễ vốn đã rất nhiều, còn tự tay thêm hai mươi tám rương lễ vật.

 

Sính lễ từ Tĩnh Quốc Công phủ cùng ban thưởng của hoàng hậu nương nương như nước chảy nhập phủ, chấn động khắp kinh thành.

Một ngày bận rộn, vật phẩm tặng tới chất đầy mấy tiểu viện.

 

Ta vừa đỡ bệnh, nghe động liền khoác áo ra xem, liền thấy Lâm Hựu Chi đang vác Lâm Thanh Bách trên vai, chỉ huy Thanh Bách mở cái rương chất cao nhất. 

Kết quả vừa mở ra, bên trong toàn là vàng ròng!

 

“Đại ca! Nhà ta phát tài rồi! Toàn là vàng!” 

“Phát cái gì mà phát, đây đều là của tỷ tỷ đệ, sau này toàn bộ phải gửi vào ngân trang của tỷ tỷ. Đệ nếu muốn phát tài, ráng mà thăng quan tiến chức, cưới một vị công chúa về đi!” 

Ta cười khẽ, tiến lên đá huynh ấy một cước: 

“Huynh dạy dỗ Thanh Bách đàng hoàng một chút được không!”

 

Ban ngày ta nằm dưỡng bệnh trong viện, Lâm Hựu Chi thỉnh thoảng lại mang điểm tâm ngon cùng đậu phụ quế hoa của Vân Thủy Cư đến cho ta.

“Trước còn lo muội không gả được, ai ngờ chớp mắt đã lọt vào mắt xanh của Quốc Công gia! Khi nào thì hai người thành đôi vậy? Mau kể cho huynh nghe đi, Quốc Công gia thích gì, tính tình ra sao?” 

Nhìn huynh ấy lấy bút giấy ra chuẩn bị ghi chép, ta lười nhác lật người: 

“Huynh tưởng huynh đang nịnh bợ Phó Nghiễn Hành chắc? Người ta là võ tướng, huynh mà tính nịnh nọt, cẩn thận bị ném thẳng ra doanh trại ngoại thành thao luyện!” 

Lâm Hựu Chi bút dừng lại, nhìn ta: 

“Quân doanh ngoại thành phẩm cấp thế nào? Cao hơn chức ta không?” 

Nhìn bộ dạng ham quan hám chức của huynh ấy, ta hừ lạnh: 

“Cao hơn nhiều! Ở đó không cần dùng đầu óc, chỉ cần liều mạng gi.ết địch là có thể thăng quan!” 

Ngẫm tới cái sức thư sinh trói gà không chặt yếu nhớt của huynh ấy, ta chỉ biết trợn mắt thở dài.

 

Thế là Lâm Hựu Chi tự biết lượng sức, đành từ bỏ ý định.

 

Ngày cưới định vào trung thu rằm tháng tám, còn hai tháng nữa, kể từ sau ngày trên xe ngựa, ta và Thẩm Ngọc Trầm chưa từng gặp lại. 

(Đoạn này mình để nữ chính gọi nam chính là chàng nha~)

Tuy chưa gặp, nhưng mỗi ngày chàng ấy đều sai người mang đồ tới: hôm nay đậu phụ quế hoa, mai lại là gà quay mới ra lò của Vân Thủy Cư. 

Thành ra sau đó, người mỗi ngày ta mong ngóng nhất lại là đệ đệ Lâm Thanh Bách.

 

Thẩm Ngọc Trầm không đến, ngược lại Phó Nghiễn Hành lại đến Lâm phủ càng ngày càng dày: hôm nay lấy cớ chuyện cũ, mai bàn công vụ, hôm sau lại uống rượu kết giao. 

Lâm Hựu Chi bị làm phiền phát bực, thậm chí nghi ngờ Phó Nghiễn Hành có phải nhìn trúng mình không. 

Cuối cùng vì sợ ảnh hưởng tiền đồ, huynh ấy đành miễn cưỡng đưa Phó Nghiễn Hành vào thư phòng lén lút gặp, không dám để ta biết.

 

Chiều hôm ấy, ta đang tưới nước trong rừng trúc nhỏ ở viện, chợt nghe động tĩnh trong phòng.

 

Chưa kịp quay đầu, đã thấy một bóng người nhẹ nhàng từ cửa sổ lộn ra, thân pháp linh hoạt nhanh nhẹn như báo. 

Thẩm Ngọc Trầm nhoài người trên bậu cửa sổ, ánh mắt mang theo ý cười đối diện với ta.

 

Ta chớp mắt, lui nửa bước, suýt nữa làm rơi cả bình nước: 

“Chàng… sao lại chui từ phòng ta ra vậy?”

 

Chàng ấy mỉm cười, thoáng động thân đã đáp đất, tiến thẳng tới ôm lấy ta: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Muốn gặp nàng, lại không muốn kinh động người khác, đành leo từ mái nhà vào. Tìm khắp phòng không thấy, hóa ra nàng ở ngoài này.”

 

Hương lê quen thuộc pha lẫn mồ hôi nhàn nhạt phả vào mũi, chắc chàng ấy vừa từ quân doanh trở về.

 

Ta vòng tay ôm eo Thẩm Ngọc Trầm, ngón tay nhẹ nhéo cơ bụng săn chắc, bật cười: 

“Cơ bụng cứng hơn trước rồi, gần đây thao luyện vất vả lắm sao? Chàng sắp đánh trận ư?”

 

Thẩm Ngọc Trầm không đáp, chỉ giữ lấy tay ta, mắng khẽ: 

“Háo sắc.”

 

Ngay sau đó, chàng ấy cúi đầu hôn tới.

 

Dưới bóng trúc đong đưa, hai người dây dưa quấn quýt.

 

Nào hay, nơi góc cửa, một thân ảnh lặng lẽ đứng đó hồi lâu.

 

Khi Thẩm Ngọc Trầm vô thức ngẩng đầu, người nọ sững lại giây lát rồi lảo đảo rời đi, bước chân rất nhẹ.

 

Thẩm Ngọc Trầm lạnh lùng liếc qua cửa, rồi thu ánh mắt về, cúi đầu mơn trớn môi ta, ánh mắt chuyên chú khiến ta nghẹt thở.

 

Nhìn ta hồi lâu, chàng ấy đột nhiên mỉm cười: 

“Quả nhiên, nàng chẳng thay đổi chút nào."

Thẩm Ngọc Trầm thốt ra câu này chẳng đầu chăng đuôi thật kỳ lạ, mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, có thể thay đổi được gì?

 

Ta nhìn chàng ấy, cảm nhận được ánh mắt khác thường ấy, liền hỏi: 

“Hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì sao?”

 

Thẩm Ngọc Trầm chỉ lắc đầu, khàn khàn đáp: 

“Chỉ muốn nhìn nàng một lần thôi. Tới ngày cưới còn hai tháng, lâu quá rồi.”

 

Ta nhướng mày, tay lần ra sau véo mạnh eo chàng ấy: 

“Hả? Chỉ muốn nhìn một lần thôi?”

 

Thẩm Ngọc Trầm nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ u ám khó giấu.

Chờ đến lúc ánh tà dương tắt hẳn, chàng ấy đột nhiên bế bổng ta lên, cuồng nhiệt hôn ta rồi đưa vào phòng.

 

Một đêm quấn quýt triền miên, dường như rút cạn toàn bộ khí lực của ta.

Khi tỉnh lại, trời đã mờ mờ sáng. 

Thẩm Ngọc Trầm vòng tay ôm ta, đầu ngón tay nghịch lọn tóc mai. 

Thấy ta mở mắt, chàng ấy cúi đầu khẽ hôn chóp mũi ta, như mang theo lưu luyến không rời.

 

“Quân doanh đã tập kết xong, hôm nay ta phải lên đường.”

 

Ta cúi đầu cười khẽ: 

“Ta sớm đã đoán ra. Nếu không có người ngầm chỉ điểm, sao Thánh thượng lại đột nhiên nhớ tới nữ quyến Cố gia? Thẩm Ngọc Trầm, kỳ thực từ lâu chàng đã biết ta rồi, đúng không?”

"Năm đó, khi chàng hộ tống Tây Bắc Đại tướng quân Cố Viên Thành về kinh, đã từng ăn cơm ở Vân Thủy Cư, còn ta đúng lúc đưa Tử Dụ tới đó ăn mừng sinh nhật, sau đó còn thả đèn hoa đăng dưới lầu, đúng không?"

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Ngọc Trầm tối sầm lại, rồi ôm chặt ta vào lòng.

 

Chàng nhắm mắt, hơi thở ấm áp phả bên cổ ta, cúi đầu tham lam hôn lên, như muốn trút ra khao khát chôn giấu từ lâu.

"... Khi đó ta đã nghĩ, nếu nàng chưa thành thân, ta nhất định sẽ chạy xuống tìm nàng. Không ngờ đời này, cuối cùng là nàng chủ động tìm đến ta trước."

Ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, mỉm cười: 

“Chỉ là, lần này chúng ta đều không rõ nhân quả, nếu lỡ đi sai một bước, lại sẽ vạn kiếp bất phục. Chàng không sợ sao?”

Vừa dứt lời, ta lại bị Thẩm Ngọc Trầm ép chặt xuống giường, thân thể mềm nhũn run rẩy.

Chàng ấy cúi đầu hôn lên lưng ta, ánh mắt sâu thẳm.

"Ta chỉ sợ... nếu có kiếp sau, nàng sẽ không còn nhớ để tìm ta nữa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com