Khiết Đan xâm phạm biên giới, đại quân Tây Bắc thương vong thảm trọng. Triều đình tranh luận kịch liệt có nên phái viện binh tiếp ứng hay không.
Ai ngờ Thẩm Ngọc Trầm không buồn để ý, trực tiếp tự ý nhổ trại kéo quân tiến về phương Bắc.
Thánh thượng đập tay lên long ỷ, nghĩ rằng chuyện đã đến nước này thì thôi cứ bổ sung thánh chỉ là được.
Nhưng không ngờ, giữa đường, đại quân do Thẩm Ngọc Trầm dẫn đầu lại bỗng dưng biến mất không rõ tung tích.
Không ít đại thần do Phó Nghiễn Hành đứng đầu nhiều lần dâng tấu, cho rằng Thẩm Ngọc Trầm kháng chỉ, xin hoàng thượng xử tội Thẩm gia.
Nhưng dù sao Thẩm Ngọc Trầm cũng là đệ đệ ruột hoàng hậu, Thẩm gia trăm năm thế gia, sao dễ dàng để người khác tùy ý ch.ém gi.ết?
Thế là hai phe giằng co bất phân thắng bại, khiến không khí triều đình ngày càng căng thẳng ngột ngạt.
Phụ thân ta cùng Lâm Hựu Chi mấy ngày gần đây thần sắc lo âu, hành tung vội vã.
Trong lòng ta thấp thỏm bất an, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.
Cho đến một ngày, trời mưa âm u, phụ thân ta sau khi hạ triều liền vội vã trở về, gọi chúng ta vào thư phòng.
"Chỉ sợ kinh thành sắp có biến. Hựu Chi, con đưa Hàm Nguyệt cùng Thanh Bách rời kinh, về lánh tại cố trạch phương Nam. Chờ tháng sau, mọi việc yên ổn, hãy quay về."
Ta kinh ngạc hỏi:
"Phụ thân, kinh thành rốt cuộc có chuyện gì? Sao chúng ta phải vội vàng như vậy?"
Phụ thân vuốt râu thở dài:
"Thế cục triều đình bất ổn, có kẻ ngấm ngầm hành động. Sợ rằng một hồi đại loạn sắp tới. Các con yên tâm, lửa không cháy đến Lâm gia ta đâu. Chỉ là các con ở lại kinh thành ta không yên tâm, tránh đi một thời gian cho an toàn."
Ta nghe vậy liền hỏi:
"Có liên quan đến Thẩm Ngọc Trầm sao?"
Phụ thân không trả lời thẳng, chỉ khoát tay:
"Đừng nghĩ nhiều. Tĩnh Quốc Công thần thông quảng đại, sẽ không sao đâu."
Ta muốn nhảy xuống xe đuổi theo, nhưng bị Lâm Hựu Chi nắm chặt cổ tay.
Ánh mắt huynh ấy hiếm khi nghiêm nghị như vậy:
"Đừng khiến phụ thân lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời."
Chiều hôm ấy, trời vẫn lất phất mưa, bọn ta mang theo hành lý, vội vã rời thành.
Nhìn cổng thành chìm dần trong mưa bụi mù mịt, trong lòng ta càng thêm bất an.
Đời trước, loạn quân tràn vào kinh thành đã là chuyện mười mấy năm sau, hiện giờ ngay cả ngày Cố Viên Thành khải hoàn cũng chưa tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại.
Chợt nghe tiếng quát giận dữ bên ngoài:
"Phó Nghiễn Hành! Ngươi và ta đồng môn nhiều năm, ta coi ngươi như huynh đệ, ngươi nay đã cưới Cố Khanh Từ, sao còn ở đây dây dưa với muội muội ta! Ngươi coi Lâm gia ta không người sao?!"
Ta giật mình, vội vén rèm nhìn ra.
Chỉ thấy giữa mưa gió, Phó Nghiễn Hành cầm ô đứng trước xe ngựa, sắc mặt lạnh lùng:
"Thẩm Ngọc Trầm tự tiện xuất binh, phạm trọng tội, nay lại mất tích. Lâm Hàm Nguyệt tuyệt đối không thể rời kinh, giao nàng cho ta, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta coi như chưa từng gặp."
Thấy ta bị lôi khỏi xe ngựa, Lâm Hựu Chi giận dữ gầm lên:
"Phó Nghiễn Hành! Ngươi dám động tới muội muội ta thử xem!"
Nhưng Phó Nghiễn Hành mặt không đổi sắc, chỉ vung tay, người bên cạnh lập tức đ.ấ.m mạnh vào bụng huynh trưởng ta, đánh cho huynh ấy ngã gục xuống đất.
Nhìn thân ảnh Lâm Hựu Chi đổ xuống, mắt ta đỏ bừng.
Thừa lúc sơ hở, ta giật lấy kiếm dài bên kẻ hầu cạnh đó, nhắm thẳng Phó Nghiễn Hành đ.â.m tới.
Không ai ngờ ta lại đột nhiên ra tay.
Phó Nghiễn Hành chỉ kịp nghiêng người tránh đi phần nào, nhưng vẫn bị kiếm đ.â.m xuyên bả vai.
Ngay sau đó, gáy ta đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất lịm.
Trong mơ màng, ta thấy một căn phòng quen thuộc.
Là phòng của Tử Dụ!
Ngón tay ta vô thức lần mò lên thanh chắn đầu giường, nơi đó, lẽ ra phải treo chú hổ nhỏ của Tử Dụ.
Đứa trẻ này, cứ hay bày bừa đồ đạc, chơi xong chẳng chịu dọn, lần nào cũng phải để ta thu dọn giúp...
Một cảm giác mềm mại, ấm áp trỗi dậy trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng trước cửa sổ, tâm trí ta lập tức tỉnh táo.
Kẻ đó đứng quay lưng về phía ta, như đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Là Phó Nghiễn Hành.
Hắn... từng vào phòng của Tử Dụ sao?
Linh cảm có điều gì không đúng, ta nghiêng đầu nhìn quanh.
Bên bàn không có bộ bút mực ta từng mua cho Tử Dụ, giá treo quần áo trống trơn chẳng hề có mấy bộ quần áo bé xíu của con ta.
Chiếc ghế con để Tử Dụ tưới hoa cũng không thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay cả rèm cửa cũng không phải màu xanh da trời mà bé con yêu thích.
Căn phòng này, nhìn thì giống, nhưng lại chẳng có chút dấu vết nào của Tử Dụ cả.
Ngược lại, nơi đây lại mang đầy hơi thở Phó Nghiễn Hành, giống như suốt thời gian qua hắn vẫn luôn ở đây.
Ngay lập tức, ký ức như sóng triều tràn về.
Tiếng quát giận dữ của Lâm Hựu Chi dưới mưa, cảm giác kiếm đ.â.m vào m.á.u thịt, cái đau sau gáy...
Ta choàng tỉnh, không phải đang mơ! Ta đã bị Phó Nghiễn Hành bắt về Tướng phủ!
Cảm nhận được ta tỉnh lại, Phó Nghiễn Hành quay đầu lại:
"Tỉnh rồi à?"
Ta nhíu mày, cố ngồi dậy, gằn giọng hỏi:
"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Vì sao bắt ta tới đây?"
Phó Nghiễn Hành không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, thần sắc sâu lắng.