Xuân Đường Tẫn

Chương 5



6.

 

Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người ta cùng Cố Khanh Từ. Nàng ta dù có tức giận đến đâu cũng không nơi phát tiết, đành trơ mắt nhìn xe ngựa chỉ mất chưa đến nửa nén nhang đã đến trước tửu lâu. Bên ngoài, Phó Nghiễn Hành đã chờ sẵn, bước tới đỡ chúng ta xuống xe.

 

Ta né tránh tay hắn, tự mình nhảy xuống trước. Thế nhưng, tay hắn lại bị Cố Khanh Từ nắm lấy.

 

Phát hiện nàng ta đỏ mắt, hàng lệ còn chưa khô, Phó Nghiễn Hành ngẩn ra: 

"Vì sao lại khóc?"

 

Cố Khanh Từ lau nước mắt, giọng mềm yếu: 

"Đều do ta không tốt, lỡ lời khiến Lâm tiểu thư tức giận..."

 

Quả nhiên, bộ dạng sụt sùi kia khiến Phó Nghiễn Hành cau mày, quay đầu nhìn ta: 

"Có tức giận gì thì nhắm vào ta đây, cần gì phải làm khó nàng ấy?"

 

Nếu là trước kia, chắc ta đã phải tranh luận vài câu, nhưng nay... ta thật sự chẳng còn lòng dạ so đo với hắn nữa. 

Người không đáng để tâm, cần gì phí lời?

 

Ta giả vờ như chẳng nghe thấy gì, chỉ theo sau Thẩm Ngọc Trầm tiến vào tửu lâu, chỉ mong mau mau ăn xong rồi sớm hồi phủ.

 

Mặc dù chuyện tiệc tùng này do Thẩm Ngọc Trầm ngẫu hứng đề xuất, nhưng tửu lâu đặt chỗ lại chính là Vân Thủy Cư nổi danh khó đặt nhất kinh thành.

 

Cứ nghĩ chỉ chiếm được một bàn là tốt rồi, ai ngờ khi đến nơi, toàn bộ tầng cao nhất của Vân Thủy Cư đã bị bao trọn.

 

Nghĩ tới phải cảm khái: kiếp trước ta thân là Tể tướng phu nhân, đặc quyền chẳng đáng gì, thậm chí còn từng bị Phó Nghiễn Hành cảnh cáo, không được khoe khoang thân phận bên ngoài phủ. 

Ngay cả sinh nhật Tử Dụ muốn tới ăn một bữa đậu phụ hoa ở Vân Thủy Cư cũng phải âm thầm đặt bàn trước cả nửa tháng, không dám nhắc đến thân phận chút nào. 

Đâu từng có vinh quang như hôm nay.

 

Quả nhiên, hoàng thân quốc thích, chẳng cần dè chừng như đám quan lại nhỏ bé sơ hở là bị người ta chụp mũ kia.

 

Tầng cao lộng gió, trăng soi bóng nước, cảnh sắc mỹ lệ vô cùng.

 

Đối mặt với Phó Nghiễn Hành cùng Cố Khanh Từ, ta chỉ mong yên ổn, cúi đầu cắm cúi ăn vài hạt cơm trong bát.

 

Một bữa cơm, mỗi người đều mang tâm tư riêng. 

Cố Khanh Từ chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho Phó Nghiễn Hành, còn hắn ngoài mặt ung dung, nhưng lời nói lại không ngừng thăm dò Thẩm Ngọc Trầm lý do vì sao thánh thượng lại đột nhiên triệu gia quyến Cố gia hồi kinh.

 

Thẩm Ngọc Trầm nâng chén rượu, cười nhàn nhạt, chẳng hề giấu giếm: 

"Chẳng có gì to tát cả. Cố gia lão thái quân thân thể yếu kém, đất Tây Bắc quanh năm khắc nghiệt, cằn cỗi, thánh thượng thương tình, ban phủ đệ kinh thành, tiện cho lão nhân dưỡng lão, cũng tiện cho ngự y chẩn bệnh.”

“Đã đưa lão thái quân về, tự nhiên gia quyến cũng theo hầu, bản quốc công mới nhận việc hộ tống này."

 

Cố Khanh Từ cười ngọt ngào phụ họa: 

"Đúng vậy, đều nhờ ơn tổ mẫu, thân thể tổ mẫu yếu nhược, ta theo về để chăm sóc người."

 

Ta ngẩng đầu liếc nàng ta một cái.

 

Tây Bắc xa xôi, binh quyền lại trong tay Cố Viên Thành, mười vạn thân binh... 

Chẳng ai dám chắc hắn sẽ không biến thành Tây Nam Vương thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cố Khanh Từ thật sự nghĩ gia quyến mình được triệu hồi về kinh là thánh ân ư?

 

Huống chi kiếp trước, rõ ràng phải sau khi ta gả vào Phó phủ ba năm, nàng ta mới hồi kinh, vừa gặp ta đã giận quá thổ huyết. Ta sao có thể nhớ lầm?

 

Nếu nói vì Lâm Hựu Chi vì thế ta nằm trên giường nên vận mệnh chúng ta đã thay đổi, thì cũng không nên thay đổi đến mức lớn thế này chứ.

 

Càng nghĩ, trong lòng ta càng dấy lên nghi ngờ.

 

Mà đáng ngại hơn  Phó Nghiễn Hành cũng khác lạ.

 

Từ sáng đến giờ, ánh mắt hắn luôn bám chặt lấy ta, cứ như keo da chó dính chặt không rời. 

Rõ ràng đêm đó người hắn ngủ không phải ta, hắn lại cứ bám riết không buông.

 

Hắn rốt cuộc đang toan tính điều gì?

 

Chẳng lẽ... Phó Nghiễn Hành năm đó cưới ta, chẳng phải vì ta, mà là vì năng lực của cha ta?

 

Nhưng cha ta cũng chỉ là qua Tứ phẩm, có thể đem lại lợi ích gì cho hắn chứ?

 

Đang miên man nghĩ ngợi, chợt nghe Thẩm Ngọc Trầm cất lời: 

"Nghe nói, Cố gia tam tiểu thư và Phó đại nhân đều lớn lên ở Quân Châu?"

 

Tay cầm đũa Phó Nghiễn Hành bỗng khựng lại.

 

Cố Khanh Từ lại ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt lướt qua ta, dịu dàng đáp: 

"Đúng vậy. Khi nhỏ, ta và Tử Chiêm từng định thân, cùng học một tiên sinh. Sau đó huynh ấy vào kinh dự thi, còn ta theo cha điều đi Tây Bắc, đã bảy tám năm không gặp rồi."

 

Nghe nàng ta một câu Tử Chiêm này hai câuTử Chiêm nọ, ta khẽ cười: 

"Phải, đại ca ta cũng từng nói, mỗi đầu tháng, thư viện đều có thư từ Tây Bắc gửi tới.” 

“Tình nghĩa này duy trì bao năm, quả thực phải khiến người ta ngưỡng mộ."

 

Ta càng nói, ánh mắt Phó Nghiễn Hành nhìn ta càng phức tạp.

 

Thẩm Ngọc Trầm nghe xong cũng mỉm cười: 

"Đã vậy, sao Phó đại nhân không sớm tâu lên? Nếu thánh thượng biết mình vô tình thành tác hợp cho một đoạn nhân duyên, chắc sẽ vui mừng lắm, có khi còn ban hôn cũng nên."

 

Ta cũng gật gù: 

"Chờ ngày Tướng phủ tu sửa xong, vừa hay làm đại hỷ, song hỷ lâm môn."

 

Lời vừa dứt, trên bàn tiệc lặng ngắt như tờ.

 

Hồi lâu, Phó Nghiễn Hành ngẩng mắt nhìn ta: 

"Thế nào, Lâm tiểu thư cũng bận tâm chuyện ta với Cố tiểu thư?"

 

Ta thản nhiên cười: 

"Phó đại nhân là bạn thân của đại ca ta, ngài có hỷ sự, ta tự nhiên cũng mừng thay.”

“Chỉ mong đến khi đại hôn, Nguyệt Nhi còn có thể đến chung vui uống một chén rượu mừng."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com