"Vừa rồi chỉ toàn nghe chuyện, rượu uống no mà bụng vẫn đói.”
“Giờ bóng đèn đi rồi, chỉ còn ta và nàng, cứ thong thả mà ăn."
Chữ "ta và nàng" hắn nói thật tự nhiên, nghe xong lòng ta càng lo lắng.
Ta đè xuống nỗi ngờ vực, lặng lẽ cầm đũa lên.
Đĩa đậu phụ hoa kia thật sự hợp khẩu vị, dù hơi xa, ta vẫn gắp một miếng.
Không ngờ người nọ lại ghi tạc trong lòng.
Vân Thủy Cư nổi danh thiên hạ, lần này được ăn no, chẳng biết lần tới phải đợi đến khi nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghĩ vậy, ta cũng không khách sáo, cắm đầu cắm cổ ăn.
Mải ăn, ta không hay người đối diện đã tiến đến sát bên từ lúc nào.
Đợi đến khi ta ngẩng đầu, đã ngã vào lòng ai kia.
Ta giật mình, người nọ đã cúi xuống, cằm tựa trên đầu ta, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:
"Ăn no rồi, cũng nên bàn chính sự rồi nhỉ?"
Cả người ta lập tức cứng đờ.
Thẩm Ngọc Trầm thấy ta bất động, bèn khẽ nắm cằm ta, lau đi vệt mật quế còn dính bên miệng.
"Không bằng để Lâm tiểu thư tự nói đi, chuyện của chúng ta... nên kết thúc thế nào?"
Kết thúc thế nào...
"Ta đã trả tiền rồi mà..."
Ta thầm nghĩ, ai ngờ lại lỡ miệng nói ra mất.
Ta hoảng hốt bụm miệng, chỉ nghe trên đầu có tiếng cười nhẹ.
Ngay sau đó, eo ta bị nhấc bổng lên, ôm ngồi ngang trên đùi hắn.
Ta vừa nhích muốn trốn, lại bị bàn tay mạnh mẽ đè xuống.
Ngón tay thô ráp chậm rãi miết lên cổ ta, như nhắc lại cảnh hoan lạc trong đêm ấy.
Khi ấy phòng ốc tối om, nào giống hôm nay, tầng lầu bốn phía thông gió, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể lờ mờ thấy hết.
Nhìn bộ dạng đỏ bừng như tôm luộc của ta, người nọ khe khẽ nhếch môi, ánh mắt dời từ môi xuống cổ.
"Trốn cái gì? Chê bản quốc công hầu hạ nàng không tốt ư?"
"Quốc... quốc công gia thứ tội! Ngày đó ta bị hạ dược, vốn chỉ định tìm tiểu quan qua quýt cho xong chuyện, chẳng ngờ lại đụng vào ngài... xin ngài đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như ta..."
Ta run run định quỳ xuống dập đầu, ai ngờ người nọ chỉ nhướng mày:
"Cho nên bản công mới hỏi, Lâm tiểu thư tính toán thế nào?"