Tuy không rõ vì sao Thẩm Ngọc Trầm lại muốn những bức thư đó, nhưng chí ít hắn không có ý đồ khác, điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hiện tại Phó Nghiễn Hành vẫn đang ở Lâm phủ, thư phòng xử lý công vụ hàng ngày của hắn cũng được sắp xếp ngay bên cạnh Vân Trúc viện của Lâm Hựu Chi. Muốn tìm đồ cũng chẳng phải chuyện khó.
Trời vừa hửng sáng, bọn họ đã vào triều, mãi đến trưa mới trở về, đây là cơ hội tốt cho ta hành động.
Thừa lúc mọi người đã rời đi, ta lén lút trèo vào Vân Trúc viện, từ cửa sổ chui vào thư phòng Phó Nghiễn Hành, đi thẳng đến trước bàn bắt đầu lục lọi.
Năm đó khi ta gả vào phủ Tướng quốc, thư phòng của hắn cũng chưa từng cho phép ta bước vào.
Chỉ có Tử Dụ nghịch ngợm mới thỉnh thoảng lẻn vào chơi, nếu không phải do bắt Tử Dụ ra ngoài, e rằng ta cũng chẳng bao giờ thấy được chồng thư đó.
Ta lục lọi một hồi liền tìm thấy một chiếc hộp quen thuộc, vừa mở ra đã thấy những bức thư quen thuộc yên lặng nằm bên trong.
Phó Nghiễn Hành là người rất cẩn trọng, nếu lấy hết đi một lần chắc chắn sẽ gây kinh động.
Ta chỉ lấy hai bức thư dưới cùng giấu vào trong áo, rồi nhanh chóng rời khỏi viện mang về sao chép.
Ngày hôm sau, ta lại nhân lúc vắng người trả lại bản gốc vào hộp, rồi lấy thêm hai bức khác, cứ thế lặp lại suốt bốn, năm ngày, cuối cùng cũng đã sao chép xong toàn bộ.
Ngày Thẩm Ngọc Trầm được nghỉ, ta mang bản sao chép tới tầng cao nhất Vân Thủy Cư, tràn đầy tự tin giao nộp cho hắn.
Không ngờ Thẩm Ngọc Trầm chỉ liếc nhìn một cái, lập tức xé nát rồi ném vào lò lửa bên cạnh.
"Họ Thẩm kia, ta bảo nàng lấy toàn bộ thư gốc, chứ đâu bảo nàng đi chép lại làm gì."
Ta nhíu mày nói: "Phó Nghiễn Hành cẩn trọng như vậy, nếu thư mất đi nhất định sẽ phát hiện, Thẩm đại nhân giao việc này cho ta, chắc cũng không mong sự việc bại lộ chứ?"
Không ngờ ta lại nói vậy, Thẩm Ngọc Trầm nhìn ta một cái, rồi gật đầu.
Hắn ngẫm nghĩ, ngón tay gõ nhẹ trên bàn:
"Ba ngày nữa, ta sẽ nhờ Hoàng thượng mở tiệc, mời Cố gia lão phu nhân đến, đồng thời đề cập hôn sự của Phó Nghiễn Hành và Cố tiểu thư. Đến khi ấy, hắn chắc chắn sẽ tham dự cung yến. Lúc đó, nàng có thể lấy toàn bộ thư đi, ta xem xong sẽ cho nàng đem trả về. Nếu nàng làm tốt, mọi nợ nần giữa hai chúng ta, coi như xóa sạch, thế nào?"
Ta bình tâm lại, gật đầu đồng ý.
Ta đương nhiên không ngây thơ nghĩ Thẩm Ngọc Trầm có sở thích lén lút đọc thư tình của người khác, chắc chắn trong đó có ẩn tình. Nhưng dù ta có sao chép thế nào cũng khó lòng phát hiện, chắc chắn bí mật được giấu trong giấy viết thư.
Ba ngày sau, đúng như hắn nói, Hoàng thượng mở cung yến.
Lúc chạng vạng thấy Phó Nghiễn Hành ra khỏi phủ, ta lại lần nữa trèo vào thư phòng, gom hết toàn bộ thư mang đi.
Trong đêm tối, chiếc xe ngựa cũ lặng lẽ đậu tại ngõ sau Lâm phủ. Thẩm Ngọc Trầm lần này đích thân tới chờ ta.
Thấy ta từ lỗ chó chui ra, hắn hơi ngẩn người, lần đầu tiên thay đổi nhận thức về ta, chống cằm nhìn ta chật vật bò ra, khóe môi nhếch lên: "Hôm đó, nàng cũng từ đây mà vào sao, Lâm tiểu thư?"
Đối diện với sự châm chọc lộ liễu như thế, ta bình tĩnh phủi bụi trên áo, lạnh mặt đưa cho Thẩm Ngọc Trầm xấp thư.
"Chính sự quan trọng, Thẩm đại nhân nên lo đi."
Không nói nhiều, hắn nhận lấy, lấy từng bức thư hơ trên lửa.
Điều kỳ diệu là, dưới sức nóng, những dòng chữ hiện ra thay đổi rõ rệt.
Ta sững sờ:
Là mật thư sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng nhìn bộ dạng Cố Khanh Từ kia, làm gì giống người có thể gánh vác chuyện lớn như vậy?
"Ta biết nàng nghi ngờ, loại giấy này do người khác cố ý đưa cho Cố tiểu thư dùng, nhưng nàng ta lại không biết, nét mực khi gặp nhiệt sẽ biến mất, để lộ ra chữ viết bằng sáp đặc biệt ẩn trên giấy."
Ta chấn động, chợt hiểu ra, vì sao kiếp trước Phó Nghiễn Hành sau mỗi lần nhận thư đều đóng chặt cửa, một mình ở thư phòng đọc đi đọc lại.
Thì ra, suốt bao năm qua, Cố Viên Thành đã mượn tay Cố Khanh Từ trao đổi mật thư với Phó Nghiễn Hành.