Xuân Đường Tẫn

Chương 8



 

9. 

Ngoài cửa sổ, bóng trúc lay động dưới ánh trăng, ánh mắt Phó Nghiễn Hành mơ hồ, không còn minh mẫn như thường ngày, hắn nhìn ta, giọng trầm khàn say khướt: 

"Hôm nay Hoàng thượng ban hôn, gả Cố Khanh Từ cho ta, nàng hài lòng rồi chứ?" 

"Phó đại nhân nói gì vậy, Cố tiểu thư mới là người ngài yêu thương, ngài chẳng phải vừa lòng lắm sao?" 

Khóe môi hắn nhếch lên, gối gác lên chân ta không cho giãy dụa, ánh mắt ẩn chứa đi.ên cuồng: 

"Vừa lòng? Nhưng làm sao nàng biết... đây là điều ta thực sự mong muốn?"

"Phó đại nhân say rồi." 

Ta lạnh mặt đẩy hắn, nhưng lại bị hắn ghì chặt. 

"Ta say sao? Nhưng đây... chẳng phải là sân của ta sao?"

Hắn cười nhạt.

Ta nghiến răng: "Đây là Lâm phủ."

Hắn cúi xuống, ta kịp dùng đầu gối thúc hắn một cái, khiến hắn đau đớn buông tay. 

Đẩy Phó Nghiễn Hành ra, ta lập tức chạy khỏi Vân Trúc viện. 

Sau khi ta đi, nam nhân say rượu đỏ mắt nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu, bỗng bật cười khàn khàn: 

"Đúng vậy, đây là Lâm phủ..." 

Phó Nghiễn Hành nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống cây bút lông ngọc bị gãy dưới góc bàn.

Chớp mắt, trong đầu hắn vụt qua hình ảnh quen thuộc. 

Ngoài thư phòng ngập tràn sắc xuân, nữ tử dịu dàng chạy băng qua sân, giống như đuổi bắt gà con, bất ngờ ôm lấy đứa bé phấn điêu ngọc trác.

Đứa trẻ bị ôm lấy, vừa vùng vẫy vừa cười toe toét, hai bàn tay nhỏ nhắn giơ lên tờ giấy:

"Phụ thân ơi, con đã chép xong Thiên tự văn rồi!"

Nữ tử ngẩng đầu ngỡ ngàng, ánh mắt trong veo chạm phải ánh mắt hắn. 

Làn sóng xao động trong tim hắn, gần như theo bản năng, hắn cầm lấy cây bút lông ngọc trên bàn, đứng dậy bước về phía hai mẹ con nữ tử kia.

Đã quá lâu rồi.

Đến nỗi mỗi lúc tỉnh giấc giữa đêm, hắn hầu như không còn nhớ nổi gương mặt đứa trẻ ấy.

Cũng chẳng còn nhớ rõ dung mạo của nữ tử kia.

Chỉ khi hồi thần lại, mới thấy xuân sắc đã tan, chỉ còn lại bóng trúc lưa thưa ngoài cửa sổ.

Phó Nghiễn Hành ngẩng đầu nhìn, bóng đêm đen kịt che lấp ánh trăng, chẳng còn chút ánh sáng nào. 

Sau khi chạy khỏi viện Phó Nghiễn Hành, ta không về phòng mình mà trực tiếp chạy đến Vân Thủy Cư. 

Cầm ngọc bài, chưởng quầy lập tức cung kính mời ta lên tầng ba. 

Lần đầu tiên, ta ngồi ở tầng cao nhất, nhìn xuống toàn cảnh đêm kinh thành. 

Ta gọi một phần đậu hũ quế hoa, ngồi nghịch muỗng hồi lâu mà chẳng ăn vào một miếng.

Đến khi có tiếng bước chân trên cầu thang. 

Thẩm Ngọc Trầm ban đầu lấy thư rồi đi, chẳng rõ là xong việc hay tiện đường ghé qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn tự nhiên ngồi xuống uống trà đối diện ta, còn ta lại cúi gằm đầu tiếp tục cắm cúi xúc đậu hũ, hai người im lặng suốt một nén nhang.

Rất lâu sau, thấy ta chọc miếng đậu hũ nát bét vẫn chưa ăn được miếng nào, Thẩm Ngọc Trầm mới rót cho ta một chén trà, liếc qua vành mắt đỏ hoe của ta:

"Chỉ là đi trộm thư thôi, sao lại thành ra thế kia, bị Phó Nghiễn Hành phát hiện rồi?" 

Bị phát hiện ư, hắn say lắm, chắc mai tỉnh lại cũng chẳng nhớ gì đâu. 

Ta lắc đầu không đáp, Thẩm Ngọc Trầm dường như đã đoán được, liền giằng lấy đĩa của ta: 

"Đừng trút giận lên đậu hũ nữa, không ăn thì để ta."

Thấy hắn thò tay qua, ta vội vàng ôm lấy đĩa, lúc này mới từng thìa từng thìa bỏ vào miệng.

Món ngon như vậy, kiếp trước ta chỉ duy nhất một lần đưa Tử Dụ đi ăn.

Mùi thơm ngọt ngào của quế hoa lan tỏa nơi đầu lưỡi, trong chớp mắt, ta như nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Tử Dụ ngồi đối diện. 

Mỗi lần ăn, mặt bé con đều dính đầy mật, luôn vươn người nũng nịu bảo ta lau giúp. 

Nhưng giờ đây, ăn lại món đậu hũ quế hoa Tử Dụ yêu thích nhất, mỗi một miếng như nuốt cả nhát dao.

Ta chưa từng oán hận những năm tháng cùng Phó Nghiễn Hành, cũng chẳng hận hắn chưa từng yêu ta. 

Mười năm ngắn ngủi, những ký ức với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khoảng thời gian bên Tử Dụ lại rất nhiều. 

Từ khi Tử Dụ chập chững tập đi, đến khi lao vào lòng ta gọi "mẫu thân", dáng vẻ từng năm của bé con, ta vẫn nhớ rõ. 

Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy cây bút lông ngọc vỡ trên bàn của Phó Nghiễn Hành, ta mới chợt nhận ra.

Tử Dụ của ta, vĩnh viễn không thể trở lại nữa rồi. 

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đĩa, tim ta đau thắt. 

Nếu không nhờ hôm nay Thẩm Ngọc Trầm soi ra mật thư, e rằng ta sẽ bị lừa gạt mãi mãi. 

Thật nực cười, mười năm phu thê, ta vậy mà vẫn chưa nhìn thấu hắn. 

Nếu chỉ thua dưới tay "bạch nguyệt quang " trong lòng hắn, ta còn có thể cam tâm.

Ai ngờ, ngay từ đầu, điều hắn bảo vệ, chỉ là khối hổ phù đằng sau bài vị kia 

Là con bài cuối cùng để hắn tranh đoạt thiên hạ. 

Thành, thì vương giả thiên hạ.

Bại, thì thành nắm xương tàn. 

So với quyền lực tối thượng mà hắn truy cầu cả đời, mẹ con ta rốt cuộc là gì trong mắt hắn? 

Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Tử Dụ trước lúc ch.ết, ta ôm chặt ngực, khóc nghẹn trước đĩa đậu hũ quế hoa, từng tiếng như xé gan xé ruột.

Từ đầu đến cuối, nam nhân đối diện không hỏi thêm một lời. 

Hắn chỉ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn ra mặt hồ, rồi vẫy tay. 

Chẳng mấy chốc, những chiếc thuyền hoa gần đó cũng lần lượt đi xa.

Đến khi ta khóc xong bình tĩnh lại, một chiếc khăn tay bay đến trước mặt: 

"Lâm tiểu thư đã khóc đủ rồi, về nhà đừng khóc nữa." 

Cầm khăn tay lên, ta ngẩng đầu nhìn hắn. 

Bất chợt nhớ tới năm đó, sinh nhật Tử Dụ, ta đưa bé con thả hoa đăng dưới hồ, ta cũng từng ngẩng đầu nhìn thấy hắn ngồi ngồi bên cửa sổ tầng ba, trầm mặc nhìn xuống.

Người ta nói, Thẩm Ngọc Trầm vì không muốn lưu lại nhược điểm cho kẻ khác, nên nhiều năm vào sinh ra tử cho Hoàng thượng vẫn không thành gia lập thất.

Không biết kiếp trước, sau khi quân loạn vào kinh, hắn cuối cùng có kết cục ra sao.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com