Thế nhưng sau đó, con trai mình bị bế đi, ta cầu xin trong tuyệt vọng, hắn lại không thốt nổi một lời.
Chứ đừng nói gì đến việc đi đối chất với mẫu thân hắn.
Còn bây giờ?
Hắn vẫn có thể mở miệng nói ra:
“Diệu Nghi, theo ta về đi. Ta không còn thích Liên Nhi nữa rồi. Trong hầu phủ, nếu thiếu nàng, thì chẳng còn ai thấu hiểu lòng ta cả.”
“Sau khi về phủ, nàng tạm làm thiếp, chờ ta nhẫn nhịn ít lâu, đợi tam hoàng tử đăng cơ, mẫu thân không thể quản ta nữa, Nguỵ gia cũng không!”
“Chỉ là Liên Nhi… nàng là cháu gái của mẫu phi tam hoàng tử, nếu ta muốn thăng tiến thì buộc phải để nàng ấy làm chính thê. Nhưng ta hứa, sẽ nâng nàng làm bình thê, tuyệt đối không để nàng chịu ấm ức!”
Bốp!
Hắn vừa dứt lời, mặt đã lệch sang một bên, dấu bàn tay in rõ ràng, là cái tát ta dùng hết sức bình sinh.
Ta vung tay, lạnh lùng cười nhạt:
“Mạnh Tri Hành, nếu hôm nay ngươi đến đây để nói lời dứt khoát, mỗi người tự sống cuộc đời riêng, ta còn có thể nể ngươi một câu ‘dám làm dám chịu’. Nhưng không ngờ, ngươi vẫn ích kỷ như xưa.”
“Tự mình bị mẫu thân xích lại như chó còn chưa đủ, còn muốn kéo cả ta, người đã rời đi từ lâu, quay về làm chó cùng ngươi.”
“Ngươi thật là vì ta mà nghĩ đấy!”
Những lời nói trần trụi, không chút kiêng dè, khiến mặt Mạnh Tri Hành khi đỏ khi trắng.
Hắn run run môi:
“Không… sẽ không đâu.”
“Diệu Nghi, tin ta… lần này tuyệt đối sẽ không đâu.”
Giọng hắn kiên quyết:
“Nàng đi với ta, chỉ cần nàng đồng ý đi.”
“Kim Lăng đang có rất nhiều người c.h.ế.t, bệ hạ đang gấp rút tìm danh y có thể chữa bệnh, tam hoàng tử và nhị hoàng tử, ai tìm được trước, người đó sẽ chiếm được lợi thế lớn.”
“Mà nàng, chính là người ấy.”
Ta lạnh nhạt nhìn hắn:
“Nếu ta không đi thì sao?”
Hắn đứng trong bóng tối, nghe vậy liền ngẩng đầu, cuối cùng cũng để lộ sự thay đổi trong bốn năm qua trước mặt ta.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua ta, dừng lại ở bức tường phía sau.
Sau bức tường ấy, chính là Lê Cổ đang canh giữ không rời:
“Vậy thì sẽ có rất nhiều người c.h.ế.t.”
27
“Hay là để ta g.i.ế.t hắn nhé?”
Sau khi Mạnh Tri Hành rời đi, Lê Cổ quấn quanh bởi bầy rắn của hắn.
Đôi mắt đen láy khi không cười thì trông rất dữ tợn.
Ta đang thu dọn đồ đạc, đáp:
“Hắn không chỉ là quan lớn triều đình, mà còn là hoàng thân quốc thích. Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả khi g.i.ế.t hắn chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có gì khó đâu? Ta để rắn nhỏ đầu độc khiến hắn sống không bằng c.h.ế.t, rồi để Bảo Bối ăn sạch hắn, không chừa lấy một mẩu xương.”
“Nếu bọn họ khăng khăng cho rằng đó là ta và ngươi thì sao?”
Hắn đáp:
“Diệu Nghi có thể cùng ta về Miêu Cương mà.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Miêu Cương toàn là đầm lầy và trùng độc, hiểm trở hơn nhiều so với Kiềm Châu.
Nếu không phải người Miêu Cương, chỉ cần bước vào là chín phần c.h.ế.t chắc.
Người Miêu Cương như hắn hoàn toàn không thấy gì sai với những lời ấy, từ việc rắn độc cắn c.h.ế.t, trùng độc ăn xác rồi trốn đi thật xa, sắp xếp cho Mạnh Tri Hành một cách rõ ràng, rành mạch.
Ta bật cười:
“Ngươi không thù oán gì với hắn, sao lại muốn g.i.ế.t hắn như vậy?”
Trong mắt hắn lóe lên tia độc ác, giọng dửng dưng:
“Vì hắn khiến Diệu Nghi không vui, nên hắn đáng c.h.ế.t. Hắn còn lấy ta ra đe dọa Diệu Nghi làm điều không muốn, càng đáng c.h.ế.t hơn!”
Người miền núi như hắn không biết gì về quyền cao chức trọng, cũng chẳng hiểu vinh hoa phú quý là gì.
Hắn chỉ biết ai đối xử tốt với hắn, thì hắn cũng sẽ đối xử tốt với người đó.
Ai muốn cướp đoạt người hắn yêu, hắn sẽ khiến kẻ đó không sống nổi đến ngày mai.
Nhưng mà…
“Ta muốn đi.”
Ta mở lời, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lê Cổ, ta lặp lại:
“Ta phải quay về.”
Thời gian như quay trở lại nửa canh giờ trước, khi ta nghe lời uy h.i.ế.p của Mạnh Tri Hành, ánh mắt ta hẹp lại.
Hắn vẫn nghĩ ta là tiểu thiếp ngày xưa, phải nhẫn nhịn chịu đựng.
“Ngươi đang uy h.i.ế.p ta sao?”
Mạnh Tri Hành quay mặt đi:
“Diệu Nghi, ta cũng là bất đắc dĩ.”
Dù là vì công hay tư, hắn đều phải đưa ta trở về.
Trong phòng im ắng như tờ, ta nhìn hắn rất lâu, rồi mới lên tiếng:
“Được thôi.”
Hắn bất ngờ ngẩng đầu, không ngờ lại thuận lợi đến vậy.
Nhưng ta tiếp lời:
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu: ngươi chắc chắn muốn ta quay về sao?”
“Đương nhiên rồi! Diệu Nghi, ta sẽ lập tức chuẩn bị xe!”
Hắn đi quá vội, nên không nghe thấy câu ta nói sau lưng:
“Mạnh Tri Hành… ngươi đừng có hối hận.”