Ngày trước, bất kể là tự nguyện hay không, việc hắn đưa ta ra khỏi Xuân Phong lâu, cũng coi như đã cứu ta một lần.
Mười năm sau đó, bao nhiêu ân oán, ta vốn đã định khi rời đi thì coi như xóa sạch, không truy cứu nữa.
Nhưng cái mà Mạnh Tri Hành tuyệt đối không nên làm, chính là, ngay vào lúc ta suýt đã tha thứ cho hắn…
Hắn lại dám dùng tính mạng của người thân cận với ta… để ép ta quay lại.
28
Ta trở lại Kim Lăng đã là nửa tháng sau.
Lê Cổ đi cùng ta.
Ban đầu ta còn lo hắn sống lâu trong núi sâu, ra ngoài sẽ lúng túng, không quen.
Nhưng rõ ràng là ta đã lo thừa.
Thiếu niên bước ra khỏi núi, đối với bất kỳ ai cũng đều lạnh lùng.
Cảnh đẹp nguy nga, phồn hoa Kim Lăng, trước mặt hắn chỉ liếc qua nhàn nhạt, không chút bận tâm, cũng chẳng hiếu kỳ.
Cũng đúng thôi, hắn đâu có thiếu bạc.
Nếu thật cần, mấy con cổ trùng và thảo dược của hắn đủ để khiến hắn giàu nứt vách.
Về việc đó, ta từng hỏi, lúc hắn trả lời thì đang ôm con rắn nhỏ nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc và ai oán:
“Đó là bảo bối! Làm sao có thể đổi lấy bạc chứ!?”
Ta: “…”
Việc ta trở lại, Mạnh Tri Hành cũng chẳng giấu ai.
Thứ nhất, vốn dĩ hắn cần lấy danh nghĩa tam hoàng tử tìm được thần y để rêu rao khắp nơi.
Thứ hai, thân phận của ta dường như cũng chẳng còn gì đáng giấu.
Cho nên, rất hợp lý, ta lại một lần nữa dọn vào Hầu phủ Bình Xương.
Lúc vào, ta trông thấy dân bệnh tật bên đường, mặt mũi hốc hác.
Kim Lăng từng một thời phồn hoa, giờ đây cũng bị phủ lên một tầng u ám.
Chỉ là ta không ngờ, người đón ta lần này, không phải là Ngụy Kiến Vi, kẻ đã xé toạc mặt nạ với Mạnh gia, mà lại là lão phu nhân Hầu phủ, kẻ xưa nay vẫn xem thường ta nhất.
Bà ta vẫn ngồi cao trên ghế, ung dung quý phái, như một con sư tử cái chiến thắng, nắm tay Mạnh Thừa An, đã cao lớn hơn nhiều, nhìn ta từ trên cao.
Tiếc là, giờ ta không còn là thiếp của Hầu phủ nữa, không cần phải khúm núm với bà ta.
Ta chỉ đứng yên tại chỗ.
Không hề nhìn đến vẻ mặt của Mạnh Thừa An lúc trông thấy ta thì vô thức bước lên một bước, lại bị lão phu nhân siết c.h.ặ.t không nhúc nhích được.
Ta chỉ nhìn thẳng vào lão phu nhân, mở miệng như một vị khách bình thường:
“Lão phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ.”
Đôi mắt đục ngầu của bà ta dán c.h.ặ.t vào ta, lại liếc sang Lê Cổ nổi bật bên cạnh, giọng khàn khàn:
“Chỉ mới bốn năm mà đã bỏ phu quân bỏ con, lăng nhăng thay lòng đổi dạ, câu dẫn nam nhân… Quả nhiên… bẩm sinh hạ tiện… khụ khụ khụ khụ!”
Bà ta ho đến trời long đất lở.
Dù có oán giận thế nào, Mạnh Tri Hành vẫn vội vàng chạy lên:
“Mẫu thân! Mẫu thân không sao chứ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Diệu Nghi! Nàng mau đến xem! Mẫu thân cũng nhiễm bệnh rồi!”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Bệnh thì đi chữa, tìm Diệu Nghi làm gì, Diệu Nghi có biết trị cũng chẳng thèm trị cho bà ta đâu.”
Lê Cổ nhíu đôi mày đẹp:
“Lão bà không biết điều thế mà còn đòi người khác chữa bệnh cho?”
“Ngươi!”
Bao năm qua, lão phu nhân Hầu phủ chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như vậy, tức đến độ chỉ tay vào Lê Cổ mắng:
“Đồ quê mùa thô lỗ! Mạnh Tri Hành, mau đánh hắn ra ngoài! Đuổi luôn cả tiện nhân kia đi! Dù ta có c.h.ế.t, cũng không cần con tiện nhân đó cứu!”
Ta đứng xem trò hay, nhếch mép cười:
“Lão phu nhân đúng là bệnh đến lú lẫn, xem ra hiện tại cũng chẳng cần ta trị, vậy ta đi xem bệnh nhân khác.”
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ lo sợ, vội vàng lên chữa cho bà ta.
Vì trong tay bà ta còn có con ta, vì đứa trẻ, ta buộc phải cẩn thận từng bước.
Nhưng bây giờ, ta nói là làm, lập tức quay người rời đi, không hề do dự.
“Diệu Nghi!”
Mạnh Tri Hành muốn đuổi theo.
Nhưng người đang ôm con chờ hắn về, Liên Nhi lại bước tới:
“Hầu gia!”
Lão phu nhân thấy con trai mình như vậy càng tức, ho dữ dội hơn:
“Nghiệt súc! Ngươi không lo cho thê tử mình nữa à? Trước mắt ngươi mới là thê tử ngươi đấy!”
Mạnh Thừa An run rẩy định đỡ lấy bà ta:
“Tổ mẫu…”
Nhưng lại bị bà ta hất mạnh:
“Cút! Đồ vô dụng!”
Sắc mặt nó lập tức trắng bệch.
Cảnh tượng lúc này hỗn loạn vô cùng.
Lê Cổ đi được hai bước rồi quay lại, mặt không biểu cảm nói:
“Các ngươi bảo ta quê mùa thô lỗ, tự xưng danh môn vọng tộc, nhưng làm mẫu thân thì không biết tôn nghiêm, làm con thì cứ dây dưa níu kéo, thế chẳng phải còn thô tục hơn cả ta, một kẻ quê mùa này sao?”
Lão phu nhân: “…”
Lão phu nhân: “Phụt!”
Một ngụm m.á.u tươi phun ra.
Vốn dĩ bà ta chỉ ráng sức để tỏ uy phong trước mặt ta, kế hoạch tan vỡ, lại còn mất hết mặt mũi, giận đến mức phát bệnh.
Thế là phun m.á.u ngất đi.
Mạnh Tri Hành hoảng hốt:
“Mẫu thân!”