Xuân Hạnh Lâm

Chương 16



29

 

Ta xoay người rời đi, đến trại tị nạn.

 

Tuy bệnh này ta đã chữa ở Kiềm Châu, nhưng vẫn có chút khác biệt, dùng thuốc bừa bãi thì không ổn.

 

Lê Cổ ôm rắn đứng cạnh ta canh chừng, đề phòng bất trắc.

 

Nhưng chẳng có bất trắc nào, trái lại còn dọa sợ một người.

 

Đứa trẻ bị dọa đến mức ngã ngồi dưới đất.

 

Tiếng động không nhỏ, ta ngẩng đầu nhìn.

 

Là Mạnh Thừa An.

 

Nó có vẻ trầm tĩnh hơn trước, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. 

 

Nhìn thấy chiếc lưỡi rắn sắp chạm vào mặt, không hoảng mới lạ.

 

Lê Cổ nghiêm mặt:

 

“Không cho vào mà cứ đòi vào, dù ngươi là trẻ con, ta cũng không tha.”

 

Thật đúng là chẳng có tí lòng tốt nào.

 

Ta: “…”

 

Ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

 

“Sao con lại đến đây?”

 

Là “con”, chứ không phải “Thừa An”.

 

Ta cũng chiều theo ý nó, vì điều nó không muốn thừa nhận nhất, chính là nó là con trai ta.

 

Nhưng sao vẻ mặt nó không vui?

 

Gương mặt nhỏ càng lúc càng tái.

 

Nó mấp máy môi, có lẽ định gọi “Lạc Diệu Nghi” như trước kia, hoặc là gọi “mẫu thân”, nhưng cuối cùng cũng nuốt lời lại.

 

Chỉ nói thẳng:

 

“Ai cho người trở về!”

 

Ta ngơ ngác: “?”

 

Nó nghiến răng, hét vào mặt ta:

 

“Người không được phép quay về! Mau cút về chỗ cũ đi!”

 

“Nghe chưa, cút về!”

 

Nói xong, nó quay người chạy mất, không ngoảnh đầu lại.

 

Ta vừa định giơ tay nói gì đó, thì người đã biến mất rồi.

 

Lê Cổ nhíu mày:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Nhà này ai cũng thô lỗ, ngay cả đứa nhỏ cũng vậy.”

 

“Nếu ở trong tộc Miêu Cương, kiểu gì cũng bị cho bảo bối ăn rồi. Nó là ai thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta: “Con ta.”

 

Hắn: “……”

 

30

 

Người Miêu Cương này lại rơi vào trạng thái tự khép mình.

 

Về chuyện của ta, ta không nói, hắn cũng không hỏi.

 

Thế nên, tự nhiên là hắn chẳng biết được bao nhiêu.

 

Hắn biết ta và Mạnh Tri Hành từng có đoạn tình xưa, nhưng không biết ta còn có một đứa con.

 

Vì vậy khi biết chuyện, hắn c.h.ế.t trân tại chỗ, như thể hồn bay phách lạc, ngơ ngác không nói nên lời.

 

Đến mức ngơ ngẩn theo ta về Mạnh phủ, khi ta đẩy cửa bước vào thấy bên trong đã có người chờ đợi từ lâu, ta đóng cửa nhốt hắn bên ngoài mà hắn cũng không hé lấy một tiếng.

 

Đợi đến lúc người kia rời đi, ta quay lại nhìn thấy hắn đang dựa vào tường ở góc khuất, gọi một tiếng, hắn mới như bừng tỉnh.

 

Ta biết hắn đang nghĩ gì, bèn thản nhiên nói:

 

“Đó là con ta. Nhưng vừa sinh ra đã bị đem đi, lại thêm thân phận trước kia của ta chẳng vẻ vang gì, nên nó cũng không thích ta.”

 

“Thành ra, khi ta rời đi, ta thuận theo ý nó, không mang nó theo.”

 

“Nếu ngươi để bụng, thì có thể rời đi.”

 

Dù sao ta cũng không cho rằng mình làm sai điều gì. 

 

Nhà này không phải của hắn, kẻ nên rời đi, đương nhiên không phải là ta.

 

Chuyện này cũng thường tình thôi, trong lòng ta hiểu rõ.

 

Từ lúc ta quyết không tự sát, chọn con đường sống, bước chân vào Xuân Phong Lâu, rồi làm thiếp vào hầu phủ, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị người đời khinh rẻ.

 

Ta chờ hắn lộ ra vẻ chán ghét rồi rời đi.

 

Nhưng hắn lại lắp ba lắp bắp, nói ra mấy từ:

 

“Đứa nhỏ đó… cũng không phải quá thô lỗ, nó rất… hoạt bát.”

 

Thì ra tên ngốc này suốt dọc đường cứ day dứt là vì thấy mình lỡ lời.

 

Tiếc là vốn từ quá ít, nghĩ mãi mới lôi ra được bốn chữ:

 

“Khá là đáng yêu.”

 

Bốn chữ này mà dùng để miêu tả Mạnh Thừa An thì đúng là không sợ cắn trúng lưỡi.

 

Hắn len lén nhìn ta:

 

“Ta… ta không để bụng đâu…”

 

Ta sững người, rồi bật cười:

 

“Ngươi có lẽ không biết thân phận trước kia của ta. Ta từng…”

 

“Lạc Diệu Nghi!”

 

Lời ta bị cắt ngang.

 

Ngẩng đầu lên, người vừa khoác châu ngọc lộng lẫy, trông còn ra dáng chủ mẫu hầu phủ hơn cả chủ mẫu, Lục Liên Nhi, mang theo một đám nha hoàn, khí thế hùng hổ tiến về phía ta.